Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 12

Lúc hai người ra khỏi Quốc Tử Giám, xe ngựa ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này Ân Ly đã biết điều hơn, lúc Tuân Du duỗi tay ra đỡ nàng coi như không thấy, cầm lấy tay Xuân Oánh lên xe. Tuân Du cũng không tức giận vừa cười vừa bước lên xe.

Không lâu sau, xe ngựa liền dừng lại trước cửa Túy Hà Lâu. Đây là tửu quán nổi tiếng nhất Kinh Thành, lúc nàng mới vào Kinh cũng từng nghe nói đến danh tiếng của nó. Túy Hà Lâu nằm ở trung tâm của Kinh Thành, bốn phía giao thông thuận tiện, dân cư đông đúc.

Lúc này, bên ngoài Túy Hà Lâu tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, tiếng rao hàng của đám người bán hàng rong hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Bởi vì Tuân Du đang mặc triều phục nên không tiện vào bằng cửa chính nên xe ngựa bèn dừng lại trước cổng phụ. Vừa xuống xe ngựa đã có trưởng quầy đứng đợi bên ngoài đưa hai người vào bên trong.

Hóa ra Túy Hà Lâu này không phải chỉ là một tòa lầu, vừa bước vào trong là một khu vườn rộng lớn, mái cong họa giác, chạm sắc phi vân, trong viên có một dòng suối chảy qua, lầu các, đình tạ đều nối liền với nhau.

Trưởng quầy dẫn đoàn người Tuân Du đi đến một tiểu lầu, đẩy cửa vào, trong lầu lan can thấp nối với cửa sổ, rèm cửa màu xanh. Từ đây có thể nhìn thấy vạn điệt vân sơn ban ngày và dòng sông phía đằng xa.

Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, có lẽ Thất Hoàng Tử đã phái người đến báo trước cho họ. Tuân Du có vẻ không thích người khác hầu hạ lúc ăn cơm nên cho người hầu đều lui ra, chỉ để lại một người hầu rót rượu. Tuy rằng trong lòng Ân Ly khó chịu nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Hai người ăn trong im lặng.

Đột nhiên dưới tay người hầu rót rượu cho Tuân Du lóe lên một vật sáng loáng, Tuân Du nhanh chóng bắt lấy tay kẻ muốn ám sát mình, giơ tay một phát làm rơi con dao găm trên tay hắn. Tên thích khách thấy hành động thất bại liền xoay người muốn lao ra ngoài cửa sổ.

Tuân Du đâu có dễ dàng để hắn chạy thoát như vậy, chân dài tiến lên hai bước liền đè trụ sau cổ hắn, ném hắn xuống đất. Lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra, Ân Ly cho rằng thị vệ bên ngoài nghe được động tĩnh nên tiến vào cứu giá, nào ngờ lúc ngẩng đầu lên thì sợ hãi mất hồn một phen.

Làm gì có thị vệ của Vương phủ, kẻ phá cửa xông vào là một đám người mặc đồ đen đeo mặt nạ, tay cầm kiếm lớn!

Tuân Du thấy vậy liền biết muốn thẩm vấn tên giả danh người hầu này e là không được rồi nên dứt khoát bẻ gãy cổ hắn, kéo Ân ly đang đứng bên cạnh đến góc phòng sau lưng hắn. Đám người áo đen cũng không nói nhiều liền cả đám xông lên.



Tuân Du tìm được sơ hở, bắt lấy tên áo đen xông lên đầu tiên, né một cái liền chế ngự người nọ từ phía sau, đoạt lấy thanh kiếm dài trong tay hắn, dứt khoát cắt cổ hắn rồi đá về phía trước.

Đám người đằng sau không kịp tránh liền bị thi thể đâm trúng. Chúng đều là những kẻ liều mạng, vừa thấy liền biết vị Thất Vương gia này không phải là nhân vật dễ đối phó, không dám dễ dàng tiến lên, mà hình thành một vòng vây, từ từ tiến gần.

Tuân Du cầm lấy kiếm dài vừa cướp được bảo vệ Ân Ly, ánh mắt cảnh giác kèm theo một tia lạnh lẽo.

Đối với hắn, giải quyết lũ người này không phải là việc khó khăn, chỉ là phía sau có Ân Ly yếu đuối, vì không muốn nàng bị thương nên hắn cũng không thể chủ động tiến lên khai chiến.

Đám người áo đen vừa nhìn liền biết tiểu thư xinh đẹp phía sau chính là tính mạng của Thất Vương Gia nên liền xông tới phía nàng. Sắc mặt Ân Ly tái nhợt, trong lòng kêu gào nhưng tự biết hoảng sợ cũng không có tác dụng chỉ có thể dựa vào nam nhân trước mặt.

Tuân Du bắt lấy Ân Ly tránh được nhát kiếm đang hướng tới người nàng, nhấc chân đá người nọ ra xa mười mấy thước cho đến khi đụng vào tường mới dừng lại, nhưng chính mình lại lộ ra sơ hở, bị bọn thích khách chém vài đao từ phía sau.

Nhìn thấy bọn thích khách đến mỗi lúc một nhiều, Tuân Du biết rằng không thể giải quyết trong chốc lát, lúc đánh nhau cố tình đến gần cửa sổ, sau đó nhân lúc hỗn loạn, ôm Ân Ly nhảy ra ngoài.

Tuân Du ôm Ân Ly chạy quanh co mấy vòng, mà đám thích khách áo đen cũng ra sức đuổi bắt không tha. Thừa dịp đám thích khách chưa đuổi kịp, Tuân Du liền kéo nàng vào trong một sơn động giả. Trong động cực kỳ nhỏ hẹp, Ân Ly chỉ có thể kề sát vào thân thể Tuân Du.

Đứng được một lúc, bên ngoài trở lên yên lặng. Ân Ly ngẩng đầu chớp mắt nhìn Tuân Du, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia kỳ lạ.

Bỗng nhiên Ân Ly cảm thấy đất dưới chân trở nên mềm nhũn, hai người cứ như vậy bị cuốn vào trong.

Sau khi tỉnh táo lại, Ân Ly phát hiện bản thân đang đè lên người Tuân Du, vội vàng luống cuống tay chân bò dậy, giả bộ nhìn xung quanh, quay đầu không dám nhìn Thất Vương gia trên mặt đất.

Tuân Du chống tay chậm rãi ngồi dậy, giọng khàn khàn nói: “Lần này do bổn vương không tốt nên khiến nàng kinh hãi, đúng là bổn vương không đúng, mong nàng đừng trách.”

Thấy Thất Vương gia đột nhiên khách sáo như vậy, Ân Ly cảm thấy có chút ngượng ngùng, rõ ràng là nàng làm liên lụy hắn: “Là tiểu nữ liên lụy Vương gia, phải là tiểu nữ không đúng.



Tuân Du khóe miệng giật giật, không nói cái gì, chống tay muốn đứng lên, không nghĩ một lúc lại ngã xuống mặt đất làm Ân Ly hoảng sợ, vội tiến lên dìu hắn. Lúc này nàng mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Ân Ly quay đầu lại mới phát hiện lưng hắn đều là máu, bộ triều phục bị nhuộm thành màu đỏ đen lẫn lộn. Nghĩ đến vừa rồi hắn vì bảo vệ nàng nên đã bị chém mấy nhát đao, mắt Ân Ly đỏ hoe.

“Không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên.” Tuân Du thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, trong lòng không nỡ vội thấp giọng an ủi nàng.

“Vương gia, tiểu nữ giúp ngài băng bó miệng vết thương để tránh mất máu quá nhiều.” Ân Ly bình tĩnh lại, ngăn nước mắt chảy ra, nàng biết hiện tại khóc cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách tự cứu mình.

“Cũng được.”

Nơi này không lớn lắm, nhìn thoáng qua là có thể thấy được hết bên trong có rất nhiều bình, Ân Ly vừa kiểm tra, bên trong đều là rượu.

Nàng lấy một bình dùng để rửa vết thương sau lưng Tuân Du, máu bẩn trôi đi làm lộ ra một vài miệng vết thương dữ tợn. Sau đó, nàng xé vạt áo sạch sẽ của mình, thắt một nút từ sau lưng đến trước ngực, xem như miễn cưỡng giúp lưng hắn ngưng chảy máu.

Sau khi làm xong, Ân Ly mệt đến mức đổ mồ hôi, ngồi xuống đất thở hổn hển: “Vương gia, chúng ta làm sao đi ra ngoài bây giờ?"

Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn trả lời, quay đầu nhìn lại phát hiện sắc mặt hắn ban đầu trắng bệch lúc này ửng hồng không bình thường, hơi thở thô nặng, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt lại có chút lười biếng.

Ân Ly sờ trán hắn thấy vô cùng nóng: “Vương Gia, người không sao chứ?

Bàn tay lạnh của nàng đặt lên giúp Tuân Du định thần lại, đẩy nàng ra, nghiến răng nói: "Đi tìm một sợi dây thừng đến đây trói chặt ta lại!”

Lực đẩy của hắn không nhỏ làm Ân Ly ngã bệt xuống đất, nàng sửng sốt không biết tại sao hắn muốn trói mình lại, nên muốn kiểm tra.
Bình Luận (0)
Comment