Gân xanh trên trán Tuân Du nổi lên, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Rượu này có vấn đề, ta sợ nếu để lâu nữa sẽ không khống chế được mà làm nàng bị thương, mau trói ta lại đi."
Ân Ly bị bộ dáng của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy tìm dây thừng. Nàng tháo các sợi dây thừng đang được buộc trên các bình rượu để trói tay chân Tuân Du lại.
“Trói chặt một chút, buộc thêm vài vòng nữa.” Tuân Du cắn răng dặn dò Ân Ly.
Ân Ly dường như có thêm sức lực, rất nghe lời trói hắn bằng bốn năm sợi dây thừng.
Nhìn bản thân tay chân bị trói thành cái bộ dáng như bánh quai chèo (1) này Tuân Du cười khổ: "Nàng quả thực rất biết nghe lời đấy."
Bánh quai chèo: Bánh quai chèo hay còn gọi là bánh quẩy đường có hình dạng là 2 sợi bột xoắn lại với nhau như dây thừng cột quai chèo.
Ân Ly bị hắn trêu ghẹo nên gương mặt bỗng đỏ bừng lên, nhỏ giọng giải thích: “Việc Vương Gia phân phó, tiểu nữ không dám không nghe lời.” Thật ra, bộ dạng vừa nãy của hắn khiến nàng thực sự rất sợ hãi, cũng không biết rốt cục chỗ rượu đó có vấn đề gì. Ân Ly sợ hắn sẽ biến thành một con quái vật ăn thịt người, ăn tươi nuốt sống nàng. Cho nên lúc hắn phân phó nàng trói hắn lại, nàng tất nhiên nghe lời rồi.
Lúc này, Tuân Du đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, e rằng loại rượu mà Ân Ly dùng để rửa miệng vết thương cho hắn đã cho thêm không ít xuân dược. Xuân dược từ miệng vết thương vào trong cơ thể khiến hắn rất khó khống chế. Hơn nữa tiểu yêu tinh mà hắn mong nhớ ngày đêm lại đứng ngay trước mặt, vì vậy dục vọng ngày càng mãnh liệt, cơ thể càng khó tự kiềm chế được. Tuân Du cảm thấy vật dưới hạ thân của mình như sắp nổ tung mất rồi.
Ân Ly ngồi ở góc tường hai tay ôm lấy vai, nhìn hành động của Thất Vương Gia đang ở đối diện.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên. Khuôn mặt tuấn tú phi phàm trở nên vặn vẹo, vết thương sau lưng vừa được xử lý có lẽ đều đã nứt ra rồi, trên mặt đất loang lổ vết máu. Tuân Du cắn chặt hàm răng, thi thoảng phát ra tiếng gầm rống, hạ thể có vật gì đó phồng lên khiến cho y phục phía dưới bị kéo căng và giơ lên cao, dường như có một con quái vật đang ẩn giấu bên trong đó.
Ân Ly vô cùng sợ hãi nhưng không biết phải làm như thế nào. Nàng muốn tiến lên giúp hắn nhưng lại không biết phải làm sao.
Lúc này, Tuân Du ở phía đối diện dường như đã ngất đi, mặt úp xuống đất, bất động.
Ân Ly lấy lại bình tĩnh, kêu hắn từ phía xa: “Vương Gia, Vương Gia!”
Không phải chứ, nếu Vương Gia thực sự có bất trắc gì, đừng nói bản thân nàng khó giữ được cái mạng nhỏ này, e rằng ngay cả gia tộc cũng không thoát khỏi bị trừng phạt.
Nghĩ đến đây, nàng cũng không quản nhiều nữa, tiến đến phía trước lật người hắn lên. Ân Ly nhìn Tuân Du hai mắt nhắm chặt, trước ngực phập phồng, hơi thở còn đó liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng cẩn thận xem xét, phát hiện hai tay bị trói dường như đã thắt vào da thịt lúc hắn giằng co, trông vô cùng đáng sợ. Ân Ly thấy hắn đã bị ngất đi rồi nên sẽ không sao, bèn cởi dây trói ra.
Nàng đang tập trung tháo sợi dây thừng nên không phát hiện ra Tuân Du đã mở mắt tỉnh lại. Hai mắt hắn đỏ rực nhìn chằm chằm nàng, trên dưới yết hầu phập phồng như một con sư tử bị bỏ đói nhiều ngày đang nhìn chằm chằm vào con mồi tươi ngon trước mặt. Tuy vậy, hắn vẫn không nhúc nhích để mặc cho nàng cởi bỏ dây trói.
Lúc Ân Ly cởi xong dây trói, ngước mắt lên đã thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng chằm chằm, vẫn bộ dáng cao lãnh, thâm sâu khó đoán đó. Nàng nghĩ hắn đã tốt hơn rồi nên vội đỡ lấy cánh tay giúp hắn ngồi dậy.
Sau đó là một trận trời đất quay cuồng, trong nháy mắt nàng đã bị hắn đè dưới thân. Ân Ly kinh sợ, lúc này mới phát hiện thần sắc của hắn không bình thường, nàng chưa kịp mở miệng nói gì đã bị hắn dùng miệng chặn lại.
“Ô!” Chiếc lưỡi to lớn của Tuân Du mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng Ân Ly, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng không ngừng quấy loạn, sau đó ra sức mút mạnh như muốn đưa vào miệng mình. Lúc Ân Ly cảm thấy chiếc lưỡi của mình sắp bị hắn mút đến rời ra, hắn mới chịu buông. Sau đó, hắn liền đem nước bọt của cả hai đã hút trong miệng mình,” một lần nữa đưa vào trong miệng nàng.
Ân Ly xoay đầu không muốn nhận lấy, hắn liền bóp chặt cằm nàng, cố định cái đầu đang vặn vẹo rồi đưa hỗn hợp nước bọt ấy vào miệng nữ nhi, đút xong còn không chịu rời đi, đầu lưỡi ở miệng nàng không ngừng quấy loạn, thậm chí còn liếm tới trong cổ họng khiến nàng thi thoảng bị nôn khan, mãi cho đến khi nàng nuốt xuống mới thôi.