Vòm ngực rộng lớn của Tuân Du dán sát sau lưng nàng, hai cánh tay mạnh mẽ vòng từ phía sau eo đến phía trước người nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trước ngực nàng dịu dàng vuốt ve. Mặt hắn chôn ở sau gáy nàng, hít thật sâu mùi hương trên người nàng, thoải mái thở nhẹ một hơi.
Hơi thở nóng rực của hắn phả phía sau tai nàng, ngứa ngứa, cái ôm của hắn vô cùng nóng bỏng, kề sát nàng. Trong đêm khuya đầu hạ lại làm Ân Ly cảm thấy hơi khô nóng. Nàng vặn vẹo thân mình, muốn dịch ra ngoài một chút. Tuân Du lại không thuận theo ý nàng, cánh tay hắn siết thêm một vòng kéo nàng trở về, thậm chí càng táo bạo hơn, cả nửa người hắn đều đè ở trên người nàng.
“…Nóng” nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, uốn éo thân mình muốn né tránh hắn. Mặt Tuân Du chôn ở cổ nàng, khe khẽ cười. Tiếng cười rung động xuyên từ vòm ngực đang dán sát vào nàng, thoáng cái đã len lỏi vào lòng nàng, tê tê dại dại.
Hắn vuốt phần tóc dính vào sau gáy nàng ra, dịu dàng nhẹ nhàng hôn lấy phần cổ thon dài của nàng, rất ngứa ngáy. Ân Ly rùng mình, cổ rụt lại. Hắn đi dọc theo phần gáy duyên dáng của nàng hướng lên trên, ngậm lấy thuỳ tai mượt mà của nàng, mút mạnh một ngụm. Ân Ly duỗi tay đẩy mặt hắn, đem hắn đẩy xa, không cho hắn quấy phá nàng.
Tuân Du cũng không giận, nắm lấy phần trắng mềm tinh tế rồi ra sức vừa hôn vừa liếm. Ngược lại Ân Ly lại cáu, muốn đẩy tay hắn thu về nhưng nào dễ dàng như vậy. Hắn nắm cổ tay của nàng không cho động đậy, cho đến khi hắn thâu tóm từng ngón từng ngón tay thanh mảnh của nàng, để cả năm ngón tay bạch ngọc đó nhiễm hết toàn bộ hương vị của hắn, mới bằng lòng bỏ qua.
Ân Ly cảm thấy tay nhớp nháp, không hiểu được hắn sao lại bám người như chó lớn ngốc vậy, thực sự muốn rút tay về để cọ trên người hắn lau khô. Người nọ ở phía sau nàng nửa ngồi dậy, mặt tiến đến trước mặt nàng ngậm lấy cánh môi hấp hé của nàng.
Dịu dàng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn với nụ hôn trước đây, tựa như gió mát ngày xuân, mềm mại, kéo dài, mang theo hơi rượu trong miệng hắn, còn thoang thoảng mùi hương lãnh trúc, dường như hắn vẫn thường dùng trà. Lưỡi hắn không giống như trước đây vẫn chưa cường thế xâm nhập vào miệng nàng, mà là dọc theo nàng cánh môi phác hoạ, mơn trớn bờ môi hé mở của nàng. Đầu lưỡi khẽ đưa vào, chạm tới phần môi phía trong của nàng, rồi lại thu về, chính là không chịu đi vào.
“…Ưm” Chân mày Ân Ly khẽ nhăn, bất mãn hừ ra tiếng. Cảm thấy đầu lưỡi hắn như là đang dụ hoặc nàng, rồi lại cố ý không thỏa mãn nàng. Nàng không tự giác xoay người dùng cánh tay trắng ngần khoanh lấy cổ hắn, đem hắn kéo đến gần hơn chút. Môi khẽ mở, chiếc lưỡi nhỏ thơm mát trong miệng thử tiến ra khỏi bờ môi, khẽ liếm làn môi mỏng của hắn.
Phát hiện nàng gấp gáp, Tuân Du ép lấy môi nàng mỉm cười. Không chọc ghẹo nàng nữa, vừa mở miệng đã ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của nàng, đưa vào miệng nhẹ nhàng mút, rồi sau đó đưa đầu lưỡi của chính mình vào khuôn miệng nàng. Ân Ly cũng không cam lòng yếu thế, học lấy dáng vẻ mới vừa rồi của hắn mà ngậm lấy đầu lưỡi hắn, quấn lấy đưa đẩy. Nhất thời cả phòng đều là tiếng thở dốc của hai người cùng với âm thanh môi lưỡi triền miên.
Tuân Du ôm Ân Ly nằm nghiêng ở trên giường, nửa thân mình gắt gao dán sát lấy nàng. Hắn hôn nhẹ lên cánh môi đỏ của nàng nói nhỏ: “A Di, ta cũng rất nóng…” Vừa nói vừa dùng thân dưới cọ xát mông nàng. Nửa thân dưới của hắn nóng rực, ma sát bờ mông nàng, ý tứ trong lời nói của hắn không cần nói cũng biết.
Ân Ly chỉ cảm thấy kia vật so với khi nãy tựa hồ còn nóng hơn, nàng buông vòng tay hắn nghiêng người qua, không tiếp lời hắn. Da mặt Tuân Du trở nên dày, đuổi theo nhẹ gặm cái miệng nhỏ trốn tránh của nàng, giống một con chó lớn quấy phá chủ. Ân Ly vui vẻ, lật hết cả người qua nằm bò trên giường, mặt vùi vào gối mềm, buồn cười nói: “Không cho hôn!”
Tuân Du thấy thế càng thêm làm càn, tiến lên hôn lấy chiếc cổ và vành tai lộ ra bên ngoài của nàng. Một bàn tay nhuốm đầy tình dục an ủi vỗ về xoa bóp bờ mông nảy nở của nàng, giọng nói kìm nén thì thào: “Tư thế này cũng có thể giảm bớt tình thế nhiên mi chi nhu*… A Di, đồng ý không?”
* Ý nói tình thế khẩn cấp.
Bàn tay to lớn của hắn véo lấy bờ mông nảy nở của nàng, hình như có ý muốn mở ra, âm thầm lộ ra dáng vẻ chìm đắm trong dục vọng sâu nặng, làm Ân Ly càng thêm thẹn thùng. Nàng cuống quít xoay người nằm lại, bắt lấy bàn tay càn rỡ không cho hắn náo loạn, ngẩng đầu lấy lòng nhẹ gặm chiếc cằm của hắn : “Điện hạ… Đừng quấy phá ta nữa…”
Dục vọng ban đầu của Tuân Du còn chưa được giải thoát, mà nay còn nghe thấy tiếng nàng đáp lại càng thêm kích động, vật ở dưới thân càng thêm trướng đau khó chịu. Hắn ôm lấy eo nàng nửa đè trên người nàng, ánh mắt đen như mực, nửa ngửa đầu thuận cho nàng gặm hắn, hầu kết trượt lên trượt xuống, mong muốn nhẫn nhịn đã lâu.
“…A Di” hắn rên rỉ một tiếng, dựa vào bên vai nàng, xoay đầu tiến đến bên tai nàng: “Giúp ta có được không? Giống như lần trước vậy…” Hắn nói không quá rõ ràng nhưng Ân Ly vừa nghe đã hiểu. Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, chứa đầy tình dục. Hắn nắm lấy bàn tay run run rẩy rẩy nhỏ nhắn của Ân Ly tìm đến bên hông hắn, đẩy cừu khố vừa mới mặc lên chưa lâu ra, lộ ra vật khổng lồ hành hạ hắn bấy lâu nay. Cả cây căng tím, còn đập lên cả mu bàn tay nàng, vừa nóng vừa nặng.