Nhẫn nại cả một đêm, tinh dịch nóng rực rốt cuộc cũng được phóng thích. Một luồng vừa nóng vừa đặc mạnh mẽ phun trên cái bụng tuyết trắng của Ân Ly. Tuân Du giữ eo Ân Ly vẫn còn đẩy đưa kéo dài khoái cảm ở hai chân nàng, luồng dịch đậm đặc trắng đục liền vì động tác của hắn mà làm ướt át toàn bộ khoảng giữa chân nàng, cả vùng mật huyệt kẹp hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi, theo chỗ hai người giao hợp chảy ra giường, dính ướt cả ra bên ngoài, toàn bộ giường bị chất lỏng hai người làm cho rối tinh rối mù.
Ân Ly còn đang chìm chìm đắm đắm trong cơn cao trào dục vọng, hai mắt khép hờ, toàn thân xụi lơ nằm ở trên người Tuân Du, cũng không biết thân người mình là đang ở nơi nào. Tuân Du ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào ngực hắn, trìu mến gặm cắn hôn sườn cổ nàng.
Rốt cuộc tinh thần cũng phục hồi lại, toàn bộ giường cơ hồ không chỗ nào còn khô ráo, ẩm ướt dính dính, làm gì còn là chỗ để người ta nằm ngủ. Hai thân người thấm đầy mồ hôi, dính đầy các loại chất lỏng, nhớp nháp bám dính không thể tả. Tuân Du lấy quần áo đã cởi ra ném ở góc giường, nhẹ nhàng chà lau lớp dịch trắng đục trên người Ân Ly, nhặt áo khoác trên mặt đất che lên người, một tay bế nàng lên, nhẹ phóng tới bên ghế quý phi, muốn ra cửa gọi nước hầu hạ.
Ân Ly mơ mơ màng màng thấy hắn đi ra ngoài cửa, vội đứng dậy kêu hắn: “Điện hạ, Ngài đi đâu?” Thanh âm nàng yêu kiều mềm mại, còn mang theo một chút hương vị tinh tế của tình dục.
Tuân Du vừa nghe thì cho rằng nàng luyến tiếc không nỡ để hắn đi, tim ngay lập tức liền mềm mại, quay trở lại ghế quý phi cúi người xuống khẽ hôn trán của nàng: “Ngoan, ngồi một lát, ta đi gọi nước.” Ân Ly vốn còn xấu hổ e thẹn hưởng thụ nụ hôn nhẹ của hắn, nghe được lời này lập tức giật mình, phục hồi tinh thần lại, vội vàng giữ chặt hắn: “Ngài không thể đi!”
Tuân Du ngây cả người, ngồi vào trên giường ôm nàng khẽ dỗ dành: “Trên người đều dơ cả rồi, không gọi nước thì sao mà được, hơn nữa giường cũng đã ướt thành như này, không đổi đợi lát nữa sao mà ngủ? Ngoan, nàng chỉ cần đợi một lát là xong ngay.”
Gương mặt Ân Ly đỏ bừng, không hiểu người này ngày thường dáng vẻ vô di sách trí* mưu trí siêu quần, sao lúc này lại giống như một tên ngốc tử. Nàng lôi kéo không buông bỏ vạt áo hắn, nâng mặt thỏ thẻ: “Ngài ở trong phòng ta gọi nước, vậy người khác thế nào cũng biết chúng ta…” Nàng nói không được nữa, giương mắt liếc mắt nhìn hắn.
*Tính toán chi li, chu toàn.
Tuân Du ngừng lại một chốc, nàng hờn dỗi liếc mắt một cái liền khiến dục vọng của hắn nổi lên lần nữa, biết hiện tại chưa phải đúng thời điểm, hắn ho nhẹ vài tiếng áp xuống dục niệm trong lòng: “Biết thì cũng đã biết, nàng là Vương phi tương lai của Bổn Vương, là chủ mẫu của bọn họ, nếu biết thì sao chứ.”
Hắn căn bản không thèm để ý những việc này, huống chi mới vừa rồi hắn tiến vào bên ngoài hạ nhân đã sớm thấy được, bằng không trong phòng động tĩnh lớn như vậy sao đến một người cũng không dám lại đây. Nhưng mà lời này Tuân Du thật ra không dám nói ra, hắn biết Ân Ly xưa nay da mặt mỏng, rất coi trọng thể diện. Nếu để nàng biết, chỉ sợ về sau muốn vào phòng nàng tới cửa cũng không được phép.
Ân Ly phát hiện không thể nói chuyện với hắn rõ ràng được, cắn chặt răng nhỏ giọng nói: “Ngài ở lại đây, ta đi gọi. Ngài không được bước ra!” Dứt lời chỉnh đốn lại quần áo trên người đàng hoàng liền đẩy hắn ra rồi đứng lên.
Đi hai bước rồi còn quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn ngồi bất động ở kia lòng cũng hơi an tâm, giọng điệu vẫn đặc biệt dặn dò: “Ngài không được bước ra nha.” Dứt lời liền đi ra gian ngoài.
Tuân Du ngồi ở trên ghế quý phi nhìn bóng dáng nàng nhướng mày, sao hắn cảm thấy dáng vẻ nha đầu cứ như hai người đang yêu đương vụng trộm?
Ân Ly thắp nến ở gian ngoài, sửa sang lại dung nhan, hít một hơi thật sâu sau đó mới mở cửa phòng ra. Ngoài cửa im ắng, tựa hồ một người cũng không có. Nàng ngây cả người, thử thăm dò hô một tiếng: “Người đâu…”
“Cô nương?” Cách đó không xa một thanh âm truyền đến, lại là Xuân Oánh, nàng bước nhanh đi đến trước mặt Ân Ly, hành lễ: “Cô nương sao lại ra đây?”
“Lúc ta ngủ quá nóng, ra quá nhiều mồ hôi, bây giờ muốn làm sạch thân thể, có thể giúp ta mang chút nước ấm tới?” Ân Ly có hơi ngượng ngùng, gập ghềnh khó khăn mới nói được hết ý.
Xuân Oánh dừng một chút, liếc mắt nhìn gian phòng phía sau nàng một cái, cứ như muốn tìm kiếm thứ gì đó, Ân Ly thấy dáng vẻ kia của nàng ta trong lòng chột dạ, sợ nàng ta phát hiện điều gì, vội nói: “Nếu quá muộn không tiện, thì thôi.” Nói xong vội xoay người muốn đóng cửa về phòng.