Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 416

Thần giới là một địa phương phi thường thực tế, đánh thằng nhỏ thì thằng lớn ra mặt. Đối với thần linh có chỗ dựa phía sau hùng mạnh, người có gan chọc vào không có mấy.

Ngày xưa khi Tiếu Ân sử dụng năng lượng khổng lồ trong thần thánh quyền trượng giả mạo là khế ước thần của Odin Lage, vị thần linh có quyền năng vượt quá xa hắn kia cuối cùng đành thối lui.

Còn lúc này, đổi lại thành Tiếu Ân gặp khó khăn.

Hắn có thể khẳng định, nếu là lúc này đánh chết phân thân của thần linh tại chỗ, khẳng định sẽ khiến cho vị chủ thần kia nổi giận, bất chấp thân phận ra tay can thiệp. Như vậy kết quả cuối cùng chính là ngày sau người cá sấu vĩnh viễn cũng đừng mong lộ mặt một cách quang minh chính đại.

Khe khẽ thở dài một hơi, Tiếu Ân cũng không nghĩ giết sạch toàn bộ những người này là có thể giấu diếm chuyện này. Nếu nói chuyện phân thân của thần linh này truy đuổi người cá sấu là không ai biết, hắn tuyệt đối không tin.

Dù sao cả đám người bọn họ đã trình diễn một hồi truy đuổi kịch liệt ở Gal Sly Creek. Nếu muốn giấu điếm chuyện này, cho dù là Odin Lage cũng không thể làm được.

Trầm ngâm thật lâu, Tiếu Ân rốt cục quyết định nói:

- Nhất Hào, cứ theo kế hoạch định ra từ trước mà làm. Trừ phân thân của thần linh ra, mọi người còn lại toàn bộ giết sạch.

Lần này Nhất Hào sảng khoái đáp ứng, tốc độ phi thuyền chợt nhanh thêm một chút.

Những người đang phi hành trong thần giới chợt thấy hoa mắt, hoặc là mơ hồ thấy một đạo hào quang màu tím rồi khôi phục bình thường. Cho nên người có cảm giác như vậy cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ có lẽ đoán được đây là một vị thần linh đang phi hành, chẳng qua tốc độ thật sự là rất không thể tin nổi

Nhất Hào cũng không trực tiệp đuổi theo, mà đi một vòng lớn rất xa, đi tới thần quốc hoang phế kia chờ đợi. Tuy rằng hắn chạy khoảng cách xa hơn so với đám người người cá sấu nhiều nhiều lắm, nhưng khi hắn ung dung tới nơi, người cá sấu còn đang dẫn theo một đám đuôi phía sau dốc sức chạy.

Tiếu Ân cũng ở trong này yên lặng chờ đợi, đột nhiên thanh âm Nhất Hào vang lên:

- Chủ nhân, trong lò động lực phát hiện vật phẩm kỳ dị, ngài muốn xem qua không?

- Là cái gì vậy?

Tiếu Ân bình tĩnh hỏi.

- Không biết, là thứ gì đó còn sót lại từ trên người hai vị ngụy thần vừa rồi.

Tiếu Ân lúc này mới hơi có chút giật mình. Hai người kia đã đưa vào lò động lực, dưới đả kích của tia chớp màu tím, bất kể cái gì đều biến thành tro bụi. Nhưng không ngờ có cái gì đó có thể chịu đựng tia chớp màu tím đả kích, hay lại là một thứ như tiểu mộc kiếm nữa sao?

- Lấy ra ta xem.

Tiếu Ân phân phó qua loa.

Nhất Hào vâng lệnh. Sau một lát, một người máy nhanh chóng bước vào phòng chỉ huy, đặt một món đồ trước mặt Tiếu Ân.

Đây là một khối đá màu đen, đen nhánh bình thường.

Nhưng, khi ánh mắt Tiếu Ân lần đầu tiên nhìn khối đá màu đen này đã nhận ra lai lịch của nó.

Đây là tảng đá màu đen lơ lửng trong không gian của tia chớp màu tím, chẳng qua hòn đá này so với tảng đá kia thì nhỏ hơn rất nhiều.

Một ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu hắn. Loại đá này trong không gian của tia chớp màu tím bị tia chớp đánh phá không biết bao nhiêu năm tháng, không những không bị phá nát mà còn trở nên lớn hơn. Hắn có thể khẳng định, đây tuyệt đối là một món bảo bối nhưng là cái gì, tạm thời không rõ lắm.

Nhẹ nhàng cầm tảng đá trong tay, Tiếu Ân truyền tinh thần ý niệm vào trong đó.

Khi làm chuyện này, trong lòng hắn kỳ thật cũng có vài phần tự giễu.

Ngày xưa ở trong không gian của tia chớp màu tím, thấy mấy hòn đá màu đen gần như là có thể tùy ý thấy được, hắn không ngờ không cảm thấy kỳ quái chút nào, cũng không thử dò xét qua. Không ngờ đến khi ra ngoài lại coi trọng thứ này như vậy. Thật đúng là điển hình của việc vào núi báu mà khôngbiết.

Nhưng mà, khi tinh thần ý niệm của Tiếu Ân rót vào hòn đá, cũng không thể tiến vào như ý nguyện, mà bị một cỗ lực lượng kì quái bắn ngược trở về.

Giống như ở trước mặt hắn là một tường đồng vách sắt không thể xuyên phá.

Tiếu Ân hơi giật mình kinh hãi. Tinh thần ý niệm của hắn hiện giờ hùng mạnh hơn trước kia như trời với đất. Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể tiến hành dò xét hòn đá này. Như vậy đồ vật này có giá trị như thế nào không cần nói cũng có thể nghĩ ra.

Chỉ là bảo bối như vậy hai tên ngụy thần kia làm sao có được?

Có lẽ một tên trong bọn họ cũng trong lúc vô tình chỉếm được hòn đá không thể sử dụng thần niệm thăm dò này. Nếu không nhận ra đây là đồ vật gì, trên bề mặt cũng không có năng lượng dao động gì, cũng không để tâm tới. Cho nên, thứ này cũng không thèm để vào không gian trang sức, mà cứ như vậy tùy tiện nhét vào túi áo.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, may mà người nọ không để ý, nếu không chỉ sợ hắn cũng xem thường hòn đá màu đen này.

Động tâm, Tiếu Ân mở không gian trang sức của hai ngụy thần kia lưu lại ra, kiểm tra lại một lượt, nhưng kết quả khiến hắn thất vọng.

Những thứ bên trong tuy rằng so với ngụy thần bình thường nhiều hơn một ít, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một ít mà thôi. Thành quả bọn họ cướp được rõ ràng không để trên người, về phần bảo bối cùng loại với hòn đá màu đen thì một món cũng không có.

Tiếu Ân tùy tiện ném không gian trang sức này qua một bên. Mấy món đồ này tuy rằng nhìn chướng mắt, nhưng dù sao có chút ít còn hơn không.

- Chủ nhân, bọn họ đến!

Tiếng của Nhất Hào vang lên đầy cấp bách trong phi thuyền, thậm chí còn có vài phần hưng phấn.

Thân hình Tiếu Ân nhoáng lên một cái, rời khỏi phi thuyền, đi ra phía trên phế tích. Hắn vung tay lên, một đạo bạch quang hiện lên, phi thuyền lập tức biến mất.

Phi thuyền cũng không phải bị thu vào không gian bên trong vật phẩm trang sức, mà thu vào trong thần vực của hắn.

Tuy rằng hắn trước mắt vẫn chưa có thần quốc của mình, phạm vi phóng thích thần vực cũng không lớn, nhưng thu nạp một phi thuyền vẫn dư dả.

Thu lại toàn bộ khí tức, Tiếu Ân lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, người cá sấu dẫn đầu nhảy vào thần quốc hoang phế không biết tên này.

Tiếu Ân đang âm thầm ẩn nấp cùng hắn trao đổi một ánh mắt, hai bên lập tức minh bạch tình cảnh lẫn nhau.

Thân hình Tiếu Ân giống như một con báo to lớn, cùng người cá sấu sóng vai đi được một đoạn. Tại đây đoạn khoảng cách bên trong, Tiếu Ân lấy năng lượng của tia chớp màu tím trong tiểu mộc kiếm ra truyền cho người cá sấu.

Là phân thân của Tiếu Ân, năng lượng tia chớp màu tím trong cơ thể người cá sấu kì thật vô cùng hữu hạn, tuyệt đối không thể so sánh với tiểu mộc kiếm có thể ấn chứa thứ năng lượng này đến mức kinh khủng. Đặc biệt sau khi trải qua lần truy đuổi thứ hai này, năng lượng tia chớp màu tím trong cơ thể người cá sấu cũng đã tiêu hao tới mức không còn gì cả.

Nếu là không được bổ sung, như vậy sau đó có khả năng rất lớn là sẽ bị những người đuổi kịp. Dù sao người ta đều là dùng đạo cụ phi hành phụ trợ nào đó truy kích, so với hắn thoải mái hơn hẳn.

Tuy nhiên, nếu được Tiếu Ân bổ sung, hơn nữa lượng bổ sung còn vượt xa lượng bình thường hắn có thì cho dù là đến mười lần tám lần, người cá sấu cũng có niềm tin dẫn cái đám đằng sau chạy loạn vòng vòng.

Hai người sau một lúc giao lưu lập tức hoàn toàn tách ra mà đi.

Ngay sau khi tách ra, trong lòng Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đầu, ngày sau nhất định trang bị hoàn chỉnh cho người cá sấu mới được.

Cảnh tượng ban đầu một lần nữa xuất hiện, khi người cá sấu chạy ra khỏi thần quốc hoang phế, một lần nữa bỏ chạy thì các thành viên ba tiểu đội săn bắn bắt buộc lại lần nữa tự lưu lại một thành viên.

Những người còn lại liều mạng đuổi theo.

Người cá sấu tuy rằng bị bọn họ đuổi cùng giết tận, nhưng hắn dù sao cũng là một phân thân của thần linh, đám ngụy thần nhóm cũng không dám coi thường, nếu không thể đảm bảo ưu thế tuyệt đối về nhân số, như vậy cái gọi là truy kích chỉ thuần túy là một truyện cười.

Rất nhanh, phi thuyền Tiếu Ân rời khỏi thần quốc hoang phế không biết tên này, chạy tới điểm kế tiếp đã được sắp xếp trước.

Còn kết cục của ba gã ngụy thần ở lại thần quốc hoang phế này không cần nói cũng biết. Chỉ là đối với Tiếu Ân vẫn luôn ôm hy vọng mà nói hắn cũng không thu hoạch được gì, trên người ba tên ngụy thần cũng không có mang theo thứ gì tốt.

Cứ như vậy, người cá sấu dừng lại giữa đường năm lần, khiến ba đội phía sau nhiều lần chủ động giảm quân số.

Người phụ trách mấy tiểu đội kia cũng đau hết cả đầu. Giảo hoạt như thế, chẳng có chút phong độ của một cường giả đỉnh cao là phân thân của thần linh chút nào. Bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp được quái sự thế này.

Phân thân của thần linh khác cũng sẽ chạy trốn, nhưng trước khi chạy trốn thì kiểu gì cũng sẽ cùng bọn chúng đánh một trận ra trò. Còn những thủ đoạn hùng mạnh đặc biệt của bọn họ dùng để đối phó phân thân của thần linh, lúc này cũng không thể phát huy được chút nào.

Nhưng, đối mặt một tên thần linh chẳng nói chẳng rằng, trừ chạy trốn ra thì cũng chỉ có chạy trốn, bọn họ rốt cục bất đắc dĩ phát hiện, mình không hề có biện pháp đối phó chuyện này.

Hơn nữa phân thân của thần linh này cũng không biết sử dụng khả năng gì, rõ ràng không có đạo cụ phi hành tương trợ, nhưng tốc độ phi hành cực nhanh, không chút nào thua kém mấy người bọn họ. Phải biết rằng, đám tiểu đội săn bắn bọn họ mỗi người đều có một phi hành đạo cụ, hơn nữa đều là chân chính cực phẩm.

Cho dù là đám còn lại trang bị kém một chút, nhưng đạo cụ phi hành cũng tuyệt đối không có thứ phẩm.

Đây là niềm tin đầu tiên của tất cả các nhóm săn bắn. Bất kể là bảo vật gì đều không thể sánh bằng bảo vật có thể bảo vệ tính mạng của mình.

Cuối cùng, khi người cá sấu dừng lại ở một cái thần quốc hoang phế đến lần thứ n thì khi hắn rời khỏi, ba tiểu đội săn bắn thậm chí chẳng còn ai để mà phái người lưu lại, đành dốc toàn lực đuổi theo.

Nhưng lúc này gần như quân số các tiểu đội đều đã giảm một nửa, cộng tất cả lại cũng chừng hơn mười người.

Xa xa, ánh mắt Tiếu Ân lộ ra vẻ trào phúng lạnh lùng.

Giọng của Nhất Hào truyền tới:

- Chủ nhân, bọn họ đã không còn người lưu lại. Chúng ta có ra tay lưu toàn bộ bọn họ lại hay không?

- Nắm chắc được bao nhiêu phần?

- Nếu bố trí trước, lưu lại toàn bộ nắm chắc trăm phần trăm.

Tiếu Ân trầm ngâm hồi lâu, rốt cục tiếc nuối thở dài:

- Bỏ đi, giết hai thả một.

Trong lòng hắn quả thật là vạn phần tiếc nuối. Hắn và người cá sấu tốn bao công sức như thế, mục đích chỉ có một, đó chính là một lưới bắt hết tất cả thành viên các tiểu đội săn bắn có gan truy đuổi đến đây và mượn cơ hội này uy hiếp các tiểu đội săn bắn còn lại, chỉ mong làm một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã.

Nhưng không ngờ chuyện xảy ra lại phát sinh biến hóa khác thường. Cứ như vậy, mặc dù giết sạch toàn bộ hai tiểu đội săn bắn, cũng đừng hòng đạt được mục đích lúc ban đầu.

Phí sức lao động một hồi vô ích, cho dù là ai cũng chẳng cao hứng nổi.

Còn Nhất Hào càng hiểu được ý của hắn. Vì sau này người cá sấu còn phải thường xuyên xuất hiện ở nhiều nơi, phân thân của thần linh kia không thể giết. Đạo lý cũng như ngày xưa vị thần linh hùng mạnh kia không ngăn cản bọn họ chở chục triệu tín đồ đi. Trừ phi Tiếu Ân tính hoàn toàn từ bỏ phân thân người cá sấu, hoặc là vĩnh viễn dấu nó đi. Nếu không có một số việc không thể mạnh dạn ra tay.

Đây là cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, trong mắt Tiếu Ân lấp lấn ánh hào quang kiên định. Trong tiềm thức của hắn lại lần nữa khẳng định lời thề không ngừng làm mình mạnh hơn.

Người cá sấu lại một lần nữa hạ xuống một thần quốc hoang phế.

Những người phía sau hắn tuy rằng cả đám đang vô cùng nguyền rủa chuyện này, nhưng bất lực.

Bởi vì sau khi trải qua mười lần trước làm cho bọn họ theo thói quen lơ là cảnh giác. Trong cảm giác của bọn họ, phân thân người cá sấu đáng ghét này chắc chắn sẽ ở thần quốc hoang phế này trốn một đoạn thời gian, sau đó tìm cơ hội tiếp tục chạy trốn.

Ở trong khoảng thời gian này, trời biết hắn có cất giấu bảo bối ở chỗ nào khuất người hay không. Bây giờ điều duy nhất có thể trông cậy vào chính là, bắt sống phân thân của thần linh này, và dùng thủ đoạn nào đó ép hỏi.

Về phần có làm được điểm này không, kỳ thật trong lòng mọi người cũng không hy vọng. Chỉ có điều lúc này bọn họ đã đâm lao phải theo lao, cứ như vậy từ bỏ thì bất cứ kẻ nào cũng không cam lòng.

Nếu là người nhiều hơn một ngàn lần, bọn họ có lẽ có thể vây kín thần quốc hoang phế này, khiến cái tên người cá sấu đáng giận rốt cuộc cũng không thể bỏ chạy. Nhưng tiểu đội săn bắn tuyệt đối không có khả năng có số người nhiều như vậy. Nếu không, bọn họ cũng chẳng biết phân chia chỉến lợi phẩm sao cho đủ.

Chậm rãi, bọn họ vừa sử dụng thần niệm theo dõi hành động của người cá sấu, vừa hạ xuống.

Nhân mã ba phe nhìn nhau, không hẹn mà cùng phân ra.

Bọn họ trong lần truy đuổi này, ngay từ đầu kiêng kị lẫn nhau, đến cuối cùng có cùng chung kẻ thù, coi như là một chuyển biến phi thường tốt.

Đương nhiên, nếu không có người cá sấu giảo hoạt như hỗ ly ở phía trước, bọn họ cũng không thể đi đến bước này.

Hành động của bọn họ lúc này rõ ràng là muốn nhanh một chút đuổi theo người cá sấu hoặc là khiến hắn mau chóng rời khỏi nơi đây. Nếu không thời gian dừng lại ở địa phương này quá dài, vậy khả năng người cá sấu cất dấu bảo vật cũng càng lớn.

Nhân mã ba phe tuy rằng tách ra làm việc, nhưng mơ hồ hợp thành một vòng vây, nếu người cá sấu không muốn dây dưa cùng một đám người đông hon mình gấp bội, vậy biện pháp duy nhất chính là lại một lần nữa rời đi.

Nhưng lúc này người cá sấu không biết có uống nhầm thuốc không mà cũng không lập tức bay khỏi phế tích, mà bắt đầu vòng vòng trong này.

Tuy rằng mọi người đối với địa hình nơi này cũng không quen thuộc, nhưng là có thể khẳng định, chính là người trốn ở đây cũng chẳng chiếm được bao nhiêu lợi thế.

Rốt cục, khoảng cách giữa ba đội càng ngày càng kéo giãn ra. Nhưng bọn họ cũng không lo lắng. Bởi vì bất kể tiểu đội nào cũng có thực lực có thể dễ dàng cuốn lấy một phân thân của thần linh, một khi cuốn lấy được một lát, ba đội hợp lại liền có thể dễ dàng giết chết người cá sấu.

Sau cả một quá trình truy đuổi, ba đội rốt cục bắt đầu thu lưới. Người cá sấu chạy thẳng vào một sơn cốc, mắt thấy sắp bay đến sơn cốc, đột nhiên, chín đạo hào quang mạnh mẽ mang theo chín đạo bán thần vực lực lượng ngay lúc này bay lên cao. Khi người cá sấu chưa phát hiện, đã có một tiểu đội chín người đang mai phục nơi đây.

Trong mắt chín ngụy thần này đều xuất hiện vẻ hưng phấn không thể hiểu nổi. Mặc kệ trên người người cá sấu này có tin tức về tài vật hay không, chỉ bằng việc hắn là phân thân của thần linh thì chắc chắn có có thần cách và thần tính, đủ để cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.

Lúc này, trong lòng bọn họ đều có cùng cảm giác, đó là phen khổ cực này dù sao cũng không có uổng phí.

Bọn họ dường như thấy được rất nhiều thần lực kết tinh chói mắt ở trước mặt bọn họ bay múa. Nếu rất may mắn, có lẽ còn có thể đạt được thần cách.

Nhưng mà ngay lúc này, bọn họ gần như đồng thời thấy được ánh mắt người cá sấu.

Đó không phải ánh mắt kinh hoàng, mà là ánh mắt đầy trào phúng, châm biếm và mang theo lực lượng hủy diệt. Dường như trước mặt người cá sấu không phải là chín đại ngụy thần liên thủ tấn công, mà là một đám thi thể không có nửa điểm uy hiếp.

Chín ngụy thần này đều là thành viên lâu năm của tiểu đội săn bắn, vừa nhìn thấy ánh mắt này liền biết không ổn, nhưng bọn hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước mắt chợt xuất hiện một quầng sáng vàng.

Một chỉếc khiên tròn khổng lồ không biết từ đâu tới cứ như vậy chắn trước mặt người cá sấu. Mặc cho bọn họ công kích mãnh liệt như thế nào, ngay cả mặt khiên tròn cũng không thể phá vỡ chứ đừng nói tới chuyện đả thương người cá sấu.

Sắc mặt mọi người đại biến, cảm thấy bốn phía trời đất quay cuồng, bọn họ dường như trong nháy mắt đi tới một chỗ khác.

Nơi này không phải thần quốc hoang phế hoang vu mà lạnh lẽo, mà là thần quốc mênh mông bát ngát tràn ngập khí tức sinh mệnh vô cùng vô tận.

Cẩn thận cảm ứng một chút, sắc mặt một đám bọn họ đại biến. Trong thần quốc này đầy quang minh lực lượng thần thánh, hơn nữa sức mạnh này khổng lồ, đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ nhìn thấy một biển người, vô biên vô hạn.

Trước mắt đều là tín đồ thành kính cầu nguyện. Bọn họ chen nhau đứng, một chút khe hở giữa bọn họ cũng không có. Trên người mỗi một tín đồ ở đây đều có thần ân lực lượng hùng mạnh chẳng kém hơn bọn họ chút nào.

Tuy rằng bọn họ cũng đều biết, loại năng lượng thần ân này không giống với năng lượng bọn chúng tu luyện ra.

Thành tựu cao nhất của năng lượng thần ân chỉ là thần linh do thần vương bệ hạ sắc phong mà thôi. Còn năng lượng do chính bọn chúng dốc lòng tu luyện ra lại có thể làm cho bọn họ châm thần hỏa, có cơ hội trở thành thần linh tự do.

Nhưng khi chung quanh bọn họ đột nhiên xuất hiện nhiều tín đồ thực lực cùng giai có thần ân như vậy cũng không khỏi sợ hãi.

Một chỉến sĩ đạt được danh hiệu đệ nhất trong các loại luận võ của bộ đội có thể dễ dàng đánh chết một người bình thường.

Nhưng khi số lượng người thường lớn hơn gắp ngàn vạn lần, thậm chí là hàng tỉ lần, như vậy bất kể chỉến sĩ này bản lĩnh cao bao nhiêu cũng sẽ có kết cục là bị biển người xé thành mảnh nhỏ.

Đột nhiên, vô cùng vô tận tín đồ đồng thời ngẩng đầu lẻn. Mùi vị bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm không tốt chút nào.

Trong nhất thời, chín người bọn họ trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân. Bọn họ có thể cảm ứng được, dường như có một cỗ sát khí từ trên trời giáng xuống, đánh tan mọi suy nghĩ của bọn họ. Lúc này ý niệm duy nhất còn tồn tại trong đầu bọn họ chính là trốn, trốn càng xa càng tốt...

Chín người lập tức phân công nhau chạy trốn, nhưng là bọn họ đột nhiên phát hiện, bất kể bọn họ chạy về phía nào, bất kể bọn họ phi hành tốc độ nhanh bao nhiêu, nhưng bên dưới bọn họ vẫn là một đám đông như kiến, chen chúc căn bản là nhìn không thấy chút khe hở nào.

Đây là một đám tín đồ thần ân cấp ngụy thần, bọn họ số lượng vô cùng vô tận, vô biên vô hạn...

Có mấy người trong đầu đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, chúng ta vì sao đột nhiên đi vào địa phương này? Đây là địa phương nào? Thần linh nào mới có thể có nhiều tín đồ trung thành như vậy?

Vừa nghĩ thế, tín đồ thần ân phía dưới đột nhiên trong nháy mắt liền biến mất.

Bọn họ đang kinh dị không thôi thì tia chớp màu tím đã giăng đầy trời. Ngay sau đó, hủy diệt lực lượng tràn ngập khắp cả không gian, mỗi một tấc đất đều lấp lánh hào quang đoạt mạng.

Chín ngụy thần phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Bọn họ muốn sử dụng tuyệt kỹ bảo mệnh của mình nhưng lại đột nhiên phát hiện, những thứ bọn họ dựa vào hết thảy đều đã biến mất, chỉ còn cái túi da trống rỗng bần thần đứng giữa hư không.

Bất quá chỉ sau một lát, chín người này đã hoàn toàn biến thành từng làn khói nhẹ, cứ như vậy biến mất.

Trong một sơn cốc lớn trong một dãy núi trên thần quốc hoang phế, chín ngụy thần mềm nhũn té nằm trên đất. Thân thể bọn họ tuy rằng còn sống, nhưng linh hồn trong cơ thể đã biến mất. Cho dù là còn sống, cũng chỉ là một bao da mà thôi.

Tiếu Ân lợi dụng tinh thần bọn họ ngay từ đầu đã khẩn trương là lúc, dùng mộng huyền thần vực trong chín đại thần vực, mang bọn họ vào một cảnh vật như mộng như ảo.

Mộng huyền thần vực này nếu sử dụng trên người thần linh chân chính, như vậy khả năng thành công có thể nói là cực kỳ bé nhỏ, cho dù là sử dụng trên người thần linh yếu nhược bậc thấp nhất, chỉ e cũng như thế.

Nhưng bản thể thân linh dùng để đối phó ngụy thần chưa tiến giai lại là đúng người đúng việc.

Đám ngụy thần này dù sao vẫn chưa châm thần hỏa, không có lĩnh hội sâu sắc đối với đời người, cho nên hư cảnh vô hạn gần như thật kia có thể quấy rầy ý thức và linh hồn của bọn họ.

Đương nhiên, làm được chuyện này, trước hết phải làm tinh thần bọn họ lâm vào trạng thái bất ổn mới có thể làm được.

Nếu đám ngụy thần này dốc lòng tu luyện, vậy ngay cả khi bản lĩnh Tiếu Ân lớn hơn, cũng rất khó dễ dàng trong nháy mắt kéo tinh thần ý thức bọn họ vào hư cảnh.

Tuy nhiên, một khi đã bước vào hư cảnh rồi như vậy kết cục của chín ngụy thần này cũng đã hoàn toàn xác định.

Muốn trốn thoát khỏi huyền cảnh do mình bố trí, đối với mấy tên này mà nói là không thể.

Quay người lại, Tiếu Ân động tác nhanh như tia chớp bắt lấy mấy người này ném vào bên trong thần vực của mình. Sau trao đổi với người cá sấu một ánh mắt. Hai người cùng đều đánh xuống mặt đất, biến mặt đất thành gồ ghề.

Thành viên hai tiểu đội khác cũng không biết ngay trong chốc lát ngắn ngủi này, một tiểu đội chín ngụy thần đã hoàn toàn biến mất.

Trong cảm ứng của bọn họ, phía trước quả thật sinh năng lượng chấn động quy mô lớn, lập tức vui mừng quá đỗi hướng về phía trước phóng đi.

Lúc xông qua miệng sơn cốc, mặc dù có vài người nghi hoặc đối với chuyện này, nhưng không ai hỏi. Bởi vì bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được, ở đây có đồng bọn của người cá sấu mai phục.

Miệng sơn cốc này là điểm phục kích mà Nhất Hào đã bố trí cẩn thận. Còn con đường chạy trốn của bọn họ cũng đúng là như thế. Cho nên khi bọn họ tiến vào sơn cốc và tỏa năng lượng ra chung quanh thì nhóm tiếp viện đầu tiên rốt cục cũng đã tới.

Nhóm người này có tám người. Bọn họ vừa mới bay vào trong sơn cốc mịt mù kia, liền cảm ứng được thần vực lực lượng hùng mạnh trong nháy mắt bao vây bọn họ.

Trong nháy mắt, bọn họ lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thần vực lực lượng hùng mạnh như thế tuyệt đối không thể là một phân thân của thần linh bậc thấp có thể phát ra.

Như vậy duy chỉ có một khả năng, người cá sấu trước mặt bọn họ tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của hắn. Hắn ít nhất là phân thân của thần linh bậc trung hoặc thậm chí là bậc cao.

Điều này cũng không thể trách trí tưởng tượng của bọn họ không đủ, mà vì thần giới đã vô số vạn năm không có bản thể thần linh xuất hiện. Cho nên trong lòng mọi người đều có một ý niệm thâm căn cố đế như vậy trong đầu, đi ra gặp người, khẳng định không phải là bản thể thần linh.

Cho nên khi Tiếu Ân phát ra thần vực của mình làm cho bọn họ hiểu lầm người cá sấu là phân thân của thần linh bậc trung hoặc bậc cao.

Là tiểu đội săn bắn, bọn họ quả thật không sợ trêu chọc thần linh, nhưng đó chẳng qua là với nhưng kẻ như thần linh yếu nhược và thần linh bậc thấp mà thôi. Nếu là thần linh thăng cấp thành thần linh bậc trung rồi, quyền năng gia tăng tuyệt cũng không nhỏ. Tới lúc đó rồi, không có người tự do nào trong thần giới dám trêu chọc bọn hắn.

Khi phát hiện "Thân phận chân chính" của người cá sấu, đám ngụy thần lập tức kêu gào thảm thiết, ý chí chỉến đấu hoàn toàn biến mất.

Dưới tình huống như vậy, Tiếu Ân dùng tia chớp màu tím bên trong tiểu mộc kiếm đánh một cái, chỉ trong một giây, nhóm nhân mã thứ hai cũng đồng dạng toàn bộ biến mất, ngay một người cũng không chạy thoát.

Đến đây, Tiếu Ân gật đầu một cái với người cá sấu.

Người cá sấu khẽ mỉm cười, thân thể cao lớn cứ như vậy bay lên giữa không trung.

Vừa rồi quá trình Tiếu Ân và người cá sấu liên thủ đánh chết tám vị ngụy thần tuy rằng xem như thoải mái, không phí nhiều khí lực. Nhưng gây ra năng lượng dao động trên không trung tuyệt đối không nhỏ.

Chỉ cần phân thân của thần linh kia không phải là một tên ngu ngốc, nhất định có thể cảm ứng được năng lượng biến hóa.
Bình Luận (0)
Comment