Dị Giới Dược Sư

Chương 340

- Thành....thành thủ đại nhân, ngài thật sự là La Địch hay sao?

Hiện nay đã là ngày thứ hai từ sau chiến dịch phản công và giải vây tại Liệt Duyên bình nguyên. Mọi việc đều diễn tiến theo dự liệu, phe nhân loại đã thu được toàn thắng trong trận chiến xoay chuyển thế cờ. Ngoài việc quân đoàn thứ hai do Đặc Lạp Đa thống lãnh được thuận lợi thoát khốn ra, họ lại còn kết hợp với những quân đoàn "ám độ trần thương" như thứ ba, thứ tư, và thứ năm cùng nội ứng ngoại hợp phát động một đòn phản kích như sét đánh ngang tai, tiêu diệt gần hết số lượng ma thú còn ở lại Liệt Duyên bình nguyên. Còn đơn vị bình dân giả làm kỵ binh do Mộ Dung Thiên thống lãnh thì vẫn được trở về bình yên vô sự, đồng thời còn mang về một tin tức chấn động nhân tâm - ma thú thủ lĩnh là Cùng Kỳ đã bỏ mình tại đầm Phong Ấn.

Chiến dịch kinh điển này hầu như rất xứng đáng để lưu lại trong sử sách của Tát La, thậm chí là cả toàn bộ đại lục nữa. Năm cánh quân sau khi cách biệt lâu ngày, hôm nay gặp lại đáng lý phải là thời khắc để ăn mừng mới đúng, nhưng lúc này đang là hội nghị của toàn quân, bầu không khí không có một chút vui mừng nào, bởi vì trong đầu mọi người có mặt tại đây đều đang bị một vấn đề làm cho nhức óc, mà nhân vật chính lại chính là vị thành thủ đại nhân vừa thống lãnh họ đoạt được chiến thắng vẻ vang kia.

Ở trên Thần Phong đại lục này, tội bất trung là một tội khiến cho người người đều phỉ nhổ, vô luận là trong tình bằng hữu, hôn nhân, gia tộc, hoặc là công hội cũng vậy, mà nhất là quốc gia thì lại càng khiến cho người ta căm hận đến tận xương tủy. Phàm là người đã mang trên vai hai chữ "phản bội", vậy thì suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ chỉ đón nhận được những ánh mắt ghẻ lạnh và luôn luôn bị người khác đề phòng. Lúc đó hắn đừng hòng được một ai chân thành tín nhiệm nữa. Vì vậy, cho dù Mộ Dung Thiên có lập được bao nhiêu chiến công hiển hách đi nữa, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không thể nào xóa đi được vết nhơ của mình.

Dù sao đi nữa, La Địch cũng là một kẻ phản quốc, nếu hắn đã có thể phản bội Lam Nguyệt đế quốc, vậy có phải là hắn cũng sẽ phản bội Tát La, phản bội Mễ Kỳ Tư hay không?

Thành thủ đại nhân đã từng phản bội một lần, vậy sau này có nên tin tưởng hắn nữa hay không?

Người vừa lên tiếng hỏi là một bạch ngân kỵ sĩ đang ngồi ở hàng đầu của hội nghị. Nguyên bản gã vốn không có tư cách lên tiếng cắt ngang lời thống soái trong các buổi hội nghị như thế này, bằng không thì sẽ bị xử phạt theo quân kỷ nghiêm minh. Thế nhưng kỵ sĩ là một chức nghiệp được hun đúc bởi lòng trung thành và sự chính trực sâu dầy nhất, tinh thần kỵ sĩ đã ăn sâu tận gốc rễ trên người gã, vì vậy mà đối với ác danh của chủ soái, gã không thể không mạo phạm thượng cấp mà nêu ra vấn đề ấy.

Thanh âm của bạch ngân kỵ sĩ không hề vang dội, vốn không đủ lớn để cho toàn thể quân đoàn đều nghe thấy, nhưng vấn đề ấy lại lan đi nhanh như gió, vì nó chính là việc mà ai nấy cũng đều quan tâm đến.

Sau khi cơn rối loạn qua đi, toàn thể quân đoàn liền trở nên im lặng như tờ. Với một số lượng người đông như vậy mà không có một chút tiếng động nào, vì các binh sĩ đều đang chờ đợi Mộ Dung Thiên trả lời.

- Im miệng! Tư Uy Đặc Lạc, nơi đây không phải là chỗ cho ngươi lên tiếng!

Tổng chỉ huy của kỵ sĩ là Nặc Khắc liền lớn tiếng quát mắng thủ hạ vì tội vô lễ.

Nhưng trên thực tế, câu hỏi của gã kỵ sĩ kia cũng là việc mà y muốn biết, nói chính xác hơn thì tất cả mọi người ở đây đều muốn biết câu trả lời là thế nào.

Chỉ là việc này hơi có phần khó chấp nhận, vì nào ai muốn vị thủ lĩnh tài giỏi của mình lại có liên quan với kẻ phản quốc đến từ nước khác đâu chứ.

Vô luận là nhìn từ khía cạnh nào, song phương có phải là hai người hay không, dù cho có biết rõ ràng sự thật ở trước mặt đi nữa thì "Bạo phong tuyệt sát" với "Hắc Ám lôi bạo" chính là hai môn tuyệt kỹ đã được đóng nhãn hiệu "La Địch" lên rồi. Ngoài ra, La Địch vốn là thiên tài dược sư nổi tiếng nhờ đã chế luyện ra nhiều loại thuốc mới lạ, lại thêm nàng Nghĩ linh sứ lần đầu tiên xuất thủ tại đầm Phong Ấn, đã điều khiển tượng đất để giữ chặt Cùng Kỳ. Chức nghiệp này cực kỳ hiếm thấy, mà bên cạnh La Địch cũng vừa khéo có một nữ Tinh Linh tên là Lộ Thiến. Sao lại có nhiều sự trùng hợp như thế?

Trong cuộc ám sát Cùng Kỳ tại đầm Phong Ấn, vì Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na cũng có tham dự trong đó, và họ đã dùng "Triệu hoán linh hồn" để khiến cho Cùng Kỳ bị thương nặng, bằng không thì không ai dám bảo chứng Tật Phong sẽ được thuận lợi mà giết chết con ma thú kiêu hùng kia. Do đó mà hai nàng cũng có ghế ngồi trong hội nghị.

Lúc này hai nàng nữ sứ giả của Cuồng Sa thành cũng rất quan tâm đến câu trả lời của Mộ Dung Thiên.

Khi các quốc gia trung lập đang ở trong thời kỳ chấp hành nghiêm ngặt chính sách bài ngoại, một người đến từ nước khác có thể đường đường chính chính kiếm được huy chương chức nghiệp của Tát La đã là không tệ rồi, vậy mà hắn lại còn từ từ bò lên vị trí cao thì đúng là khó có thể tưởng tượng được, huống chi hắn lại còn là một kẻ phản bội nữa.

Trước hàng ngàn hàng vạn ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, Mộ Dung Thiên không hề tức giận hay hoảng loạn chút nào. Hắn không trả lời câu hỏi mà lại cười nói với gã kỵ sĩ kia:

- Ngươi nói thử xem nào?

Thanh âm của hắn thông qua hệ thống Khuếch âm ma pháp mà truyền đi thật xa, và lọt vào tai từng binh sĩ một rất rõ ràng.

Tư Uy Đặc Lạp lúng túng hồi lâu:

- Cái này.....cái này....

Gã rất muốn trả lời thẳng, nhưng bỗng nhiên lại không có dũng khí, bởi vì gã phát hiện ra uy vọng cao vời của thành thủ đại nhân ở trong lòng mình không biết từ lúc nào mà đã vững như bàn thạch rồi, điều đó cũng giống như nền giáo dục phải luôn trung thành của giới kỵ sĩ vậy, tuyệt đối không thể lay động được.

Hiện trường đông nghịt người như thế mà lúc này lại vắng lặng như tờ, thật khiến cho Tư Uy Đặc Lạc phải luống cuống cả chân tay.

Ngay khi gã còn đang tiến thoái lưỡng nan thì chợt có người lên tiếng giải nguy cho gã. Thì ra Sát Đạt Mễ La đã đứng bật dậy và nói lớn:

- Ta chỉ biết mỗi một điều, đó là thành thủ đại nhân đã cứu nguy cho Mễ Kỳ Tư chúng ta, là một vị anh hùng chân chính của bổn thành!

Gã nói như vậy tức là gián tiếp biểu lộ thái độ của mình, vô luận Mộ Dung Thiên là Đan Ni Tư hay La Địch, lúc nào gã cũng sẽ đứng ở bên cạnh hắn.

Sau khi Sát Đạt Mễ La nói dứt, toàn bộ những người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy xấu hổ ngay.

Cuối cùng, người phá vỡ cuộc diện bế tắc trước mặt là Đặc Lạp Đa. Lão ho khan một tiếng rồi nói:

- Ta từng nghe nói đại nhân, à không, là La Địch và hội trưởng Liên Chức công hội của Lam Nguyệt đế quốc là Cát Tư đã từng xảy ra xung đột với nhau. Mọi duyên cớ đều là vì trong cuộc luận võ giữa hai học viện, La Địch đã đả thương nhi tử của lão là Mông Na Lâm đến nỗi trọng thương. Hơn nữa, sở dĩ ngày đó La Địch phải mang tội danh phản quốc trên người là vì hắn vốn dĩ phải thủ vững tòa thành cấp hai là Uy Nhĩ thành, nhưng hắn đã bỏ rơi nó, để đến nỗi dẫn sói vào nhà, bị địch nhân dễ dàng công chiếm. Thế nhưng, trên thực tế thì....

Lão nói tới đây thì ngữ khí chợt thay đổi:

- Sau trận chiến đó, sách lược và cách làm của La Địch lúc bấy giờ đã gây rất nhiều tranh luận. Có rất nhiều người cho rằng việc La Địch hủy lương thực và bỏ trống thành đã làm giảm đi rất nhiều sự hy sinh vô ích, và đồng thời cũng đã tạo điều kiện tuyệt hảo cho quân chi viện để đoạt lại Uy Nhĩ thành sau đó. Trước phá, sau đó lại tái thiết, quả thật là tuyệt không thể tả. Đúng là một kế sách cực tốt. Ngay cả ta cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra được một kế sách tuyệt vời như vậy.....

Những lời này đã biện hộ thay cho Mộ Dung Thiên, muốn nói là hành động lúc bấy giờ của La Địch không hề sai và cũng không phải là phản quốc. Mọi hành động của hắn đều là nghĩ cho Lam Nguyệt mà thôi, nhưng chỉ vì mối ân oán với Mông Na Lâm mà bị Cát Tư lợi dụng việc công mà báo thù riêng, và dĩ nhiên khả năng lão đã vu oan cho La Địch là rất lớn.

Điều đó cũng có nghĩa là lúc bấy giờ La Địch rất trung thành, nhưng chỉ là bị hàm oan mà thôi. Thế nhưng phong cách chỉ huy mang đầy tính sáng tạo và táo bạo của hắn quả thật rất dễ khiến người ta hiểu lầm, có thể là vì trí tuệ quân sự của hắn đã vượt xa người thường nên cũng không thể lý giải theo lẽ thường được. Ở tại Mễ Kỳ Tư, hắn cũng đã có không ít sáng kiến kinh người rồi, nhưng đến cuối cùng thì những sách lược kỳ quái đó của hắn cũng đều được chứng thực là rất hữu hiệu, thậm chí còn có công khởi tử hồi sinh nữa.

Sau khi nghe xong lời của Đặc Lạp Đa, Thản Khắc liền reo lên:

- Không sai, ban đầu thì cách làm của thành thủ đại nhân có nhiều lúc quả thật đã khiến cho người ta khó hiểu, chính vì vậy mà ta cũng đã từng cãi với hắn ở trong hội nghị, nhưng nếu không có thành thủ đại nhân thì kết quả của chúng ta thế nào thì mọi người cũng biết hết rồi đấy. Nói không chừng bây giờ tất cả chúng ta đều đã bỏ mình trên sa trường hoặc là đã bị đám ma thú kia nuốt vào bụng rồi!

Thản Khắc luôn là người thẳng thắn, sau khi gã đã nhận định Mộ Dung Thiên là La Địch rồi thì cũng không biết giữ gìn lời nói như Sát Đạt Mễ La. Gã chẳng những không biết tránh gọi tên Mộ Dung Thiên mà còn gọi thẳng ra nữa.

Gã hơi dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:

- Theo ta thấy thì nhất định lão Cát Tư kia đã vu oan cho thành thủ đại nhân rồi! Bản chất của thương nhân vốn rất xảo trá, mà đại gian thương thì lại càng xảo trá hơn ai hết.

Hào Tư thấy Thản Khắc nói năng hàm hồ thì sửa ngay:

- Cái tên Thản Khắc ngu ngốc này, thành thủ đại nhân cũng xuất thân từ một thương nhân mà, ngươi nói vậy thì có khác nào cũng mắng cả hắn hay không?

Thản Khắc nghe vậy thì hơi ngẩn người ra, nhưng rồi lại không phục, nói:

- Con bà nó, thương nhân này khác với thương nhân kia chứ. Nhân phẩm của lão cáo già Cát Tư thì làm sao có thể so sánh với thành thủ đại nhân được?

Hào Tư đáp trả:

- Ngươi nói vậy cũng bằng không, đâu thể nào gom đũa cả nắm chứ.

Thản Khắc thở phì phì, rồi kêu lên:

- Ta đang nói giúp cho thành thủ đại nhân kia mà, có phải là ngươi muốn phá hoại hay không?

Hào Tư không nhường:

- Nhưng ngươi mới là đang phá hoại đó chứ, chẳng những không giúp được thì thôi, lại còn bôi đen thêm. Vì vậy mà ta mới phải bổ sung vào đấy.

Thản Khắc giận dữ:

- Sao ta lại phá hoại mà không giúp gì được chứ? Có phải là ngươi đang muốn đánh lộn hay không?

Hào Tư cũng nổi lửa:

- Đánh thì đánh, lại đây!

- Đến thì đến, ngon thì đánh đi!

- .....

Hai kẻ dở hơi nhờ hợp tính với nhau nên mới trở thành tri kỷ, nhưng thỉnh thoảng vẫn bất đồng ý kiến và động thủ động cước với nhau cũng là chuyện thường như cơm bữa. Mọi người đã sớm quen với tính cách của họ, sau khi gây gỗ một chập thì thế nào cũng hòa hảo lại như cũ. Mới nhìn qua thì tình hình trước mặt đây đúng là mười phần căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước kia thì chẳng qua đây cũng chỉ là một màn náo động mà thôi.

Hai người lớn tiếng sừng sộ với nhau, nhưng điều đó cũng không cải thiện được bầu không khí trầm mặc vì xấu hổ của mọi người.

Đoàn trưởng chiến sĩ Tịch Tháp lên tiếng:

- Ta không biết La Địch thế nào, và cũng không quan tâm đến quá khứ của hắn. Ta chỉ biết rằng, nếu không có thành thủ đại nhân thì Mễ Kỳ Tư đã sớm bị tiêu diệt, và tất cả chúng ta cũng đều đã trở thành vong hồn hết rồi.

Kỳ thật, nếu trước đây Mộ Dung Thiên làm những việc khác, như là ức hiếp lương dân, ăn hối lộ, thậm chí là giết người phóng hỏa, hay cưỡng gian, cướp bóc, vv...tất cả những thứ đó đều sẽ không làm tổn hại đến uy tín cao vời của hắn ở trong lòng mọi người, thế nhưng hắn lại phạm vào tội phản quốc. Đứng trước sự lợi ích của quốc gia, những việc khác đều không còn quan trọng nữa.

Mộ Dung Thiên đã như một thiên thần từ trên trời giáng xuống, hầu như hắn đã bằng vào lực lượng của bản thân mà lập nên chiến công hiển hách và cứu được Mễ Kỳ Tư. Sau nhiều lần trải qua những cuộc chiến hung hiểm, hắn đã gầy dựng được hình tượng anh hùng tuyệt thế, vì vậy mà hình tượng đó đâu thể dễ dàng gạt bỏ đi được. Có thể nói, bản thân hắn hôm nay chính là cột trụ tinh thần của quân đội, ngay cả các binh sĩ cũng không thể tiếp nhận nổi việc thành thủ đại nhân lại là một kẻ bất trung bất nghĩa. Nếu như đó là sự thật, vậy nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với các binh sĩ, dù rằng hiện tại đáng lẽ họ phải nên hãnh diện với chiến tích của mình mới phải.

Chính vì vậy nên mỗi một người ở đây đều muốn tìm cho mình một lý do để tiếp tục tin tưởng Mộ Dung Thiên. May là Đặc Lạp Đa đã kịp thời mang đến cho họ một lý do, hơn nữa lý do đó lại rất đầy đủ, chứ không phải là vô căn cứ gì cả.

Thản Khắc tuy ít khi động não, nhưng lời gã nói quả thật không sai. Mỗi khi Mộ Dung Thiên đưa ra đề nghị táo bạo gì thì cũng đều rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Nếu như bản thân mình còn hiểu lầm, vậy thì Lam Nguyệt đế quốc cũng sẽ như vậy mà thôi. Hơn nữa, với mối ân oán giữa hắn và Mông Na Lâm, cũng không thể bỏ qua khả năng Cát Tư lấy việc công mà báo tư thù. Nếu là do một mình Cát Tư vu oan cho thành thủ đại nhân, vậy thì nhân phẩm của hắn tất không có vấn đề gì rồi, trái lại còn rất đáng cho người khác tôn kính nữa.

Thành thủ đại nhân đã nguyện ý để cho bản thân mình được điều phối đến trấn thủ tại tòa nguy thành mà không ai xem trọng như Mễ Kỳ Tư này, chỉ nội việc đó thôi cũng đã quý lắm rồi. Hơn nữa, trong thời gian hắn nhậm chức tại đây, hắn đã làm rất nhiều việc cho Mễ Kỳ Tư, tại mỗi một phòng tuyến ở bên ngoài thành, hầu như hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức và mồ hôi tại đó.

Xây dựng xưởng thuốc, giải quyết được vấn đề bấy lâu nay vẫn luôn khiến người ta nhức đầu là cung ứng đầy đủ đan dược cho Mễ Kỳ Tư; cả việc những mỹ nhân ngư vốn đã sớm bị người khác bỏ mặc sống chết, nhưng hắn đã giúp cho họ cải biến số phận. Ngoài ra, hắn còn dùng sức mạnh để chỉnh đốn quân kỷ, nghiêm phạt những tên công tử gia ác bá để ổn định dân tâm, vv....tất cả những công trạng đó đều không phải là không đáng kể.

Từ quân sự cho tới dân sự, còn có việc gì có thể soi mói được đây?

Ừm, đừng quên, trong khi Mễ Kỳ Tư gặp phải hoàn cảnh khốn cùng nhất, mười phần nguy cấp, thậm chí cả Tát La cũng quyết định bỏ rơi nó, giới thượng tầng đã hạ mật lệnh cho Không kỵ binh lập tức đưa các quan viên trọng yếu trở về. Ai là người đã giữ vững lập trường, thậm chí còn không tiếc dùng võ lực để kháng lệnh Long vương nữa.

Ngoài thành thủ đại nhân ra, tại Tát La còn có người thứ hai nào mà dám lớn mật cãi lại lệnh của Long vương sao?

Phải biết rằng, ngay cả nữ thành chủ Tư Tháp Tây Á mà họ tin tưởng nhất cũng bị ép phải bỏ thành nữa kia mà.

Những việc đó đã nói lên điều gì?

Trung thành!

Mọi người lại càng không thể quên được, trong những lần hội nghị trước, hễ là những chiến dịch trọng yếu thì hắn đều đích thân thống lãnh thủ hạ đi thực hành nhiệm vụ nguy hiểm, tỷ như gần đây nhất, hắn đã dẫn cánh quân chủ lực rời xa Liệt Duyên bình nguyên. Nếu như kém may mắn một chút, vậy thì phe ma thú đã tiêu diệt gọn phe nhân loại trước khi họ đến được đầm Phong Ấn rồi. Phải biết rằng, trong năm mươi vạn "đại quân" đó, đại đa số đều là những bình dân bá tánh không có năng lực chiến đấu gì, căn bản là không thể giúp đỡ bảo vệ sự an toàn của thành thủ đại nhân được.

Những chuyện trước kia lần lượt đều kéo về, mọi người chậm rãi suy ngẫm về những công trạng mà thành thủ đại nhân đã toàn lực mang về, đến lúc này thì họ mới phát hiện ra là chúng quá nhiều đi, vì vậy mà họ mới nhận ra rằng hắn đã cống hiến và hy sinh cho Mễ Kỳ Tư còn nhiều hơn trong tưởng tượng nữa.

Một vị thủ lĩnh anh dũng không biết sợ là gì, toàn tâm toàn ý làm việc cho dân như thế, vậy thì sao lại có thể là một kẻ phản bội tham sinh úy tử chứ? Rõ ràng là hắn đã bị vu oan tội danh phản quốc tại Lam Nguyệt rồi.

Việc hoài nghi hắn đúng là một hành động cực kỳ ngu xuẩn không gì sánh được.

Lúc này khuôn mặt của Tư Uy Đặc Lạc đỏ bừng vì xấu hổ, bỗng nhiên gã giáng một tát vào mặt mình rồi nói:

- Ta......ta thật đáng chết, xin lỗi!

Hai tay gã cùng tát vào mặt mình, không hề nhẹ tay chút nào. Vì vậy mà không lâu sau, khuôn mặt của gã liền bị sưng phù lên, vậy mà gã vẫn chưa có ý định dừng tay.

Gã cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì đã nghi ngờ thành thủ đại nhân, nên chỉ có thể thông qua phương thức tự hành hạ bản thân mà làm giảm bớt mặc cảm tội lỗi của mình.

Lúc này Mộ Dung Thiên lên tiếng kịp thời:

- Vị huynh đệ này, chẳng lẽ ngươi không muốn làm người của nhân tộc nữa, mà đổi sang làm một thành viên của Trư nhân à? Nếu đúng là vậy thì cứ tiếp tục đi.

Tư Uy Đặc Lạc nghe vậy thì hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó gã ý thức được khuôn mặt của mình bây giờ rất giống cái đầu heo, vì vậy mà gã cười gượng một tiếng, rồi cũng dừng tay lại.

Đám binh sĩ cũng không nhịn được mà bật tiếng cười vang, đồng thời họ còn phát hiện ra thành thủ đại nhân còn có một ưu điểm khác, đó là tính hài hước. Hơn nữa, lúc này hắn chọc cười cũng rất đúng lúc, vì sự khôi hài của hắn cũng vừa khéo tạo cho Tư Uy Đặc Lạc cơ hội hạ đài.

Tư Uy Đặc Lạc cực kỳ cảm động, gã vội quỳ một gối xuống đất rồi thực hiện một lễ tiết tối cao của giới kỵ sĩ và nói:

- Thành thủ đại nhân vĩnh viễn là thành thủ đại nhân!

- Thành thủ đại nhân!

- Thành thủ đại nhân!

- Thành thủ đại nhân!

- ........

Những kẻ hoài nghi Mộ Dung Thiên không chỉ có một mình Tư Uy Đặc Lạc mà thôi, nhưng nghi vấn của gã lại là đại biểu cho toàn quân, vì vậy mà những binh sĩ khác cũng thấy xấu hổ vô cùng, đồng thời nhiệt huyết của họ cũng dâng trào, và thế là lòng nhiệt huyết đó lập tức nhanh chóng truyền đi khắp trong quân. Cuối cùng, họ bất giác giơ cao vũ khí trong tay rồi cùng hô to biểu thị ủng hộ của mình đối với thành thủ đại nhân. Bao nỗi ám ảnh trước kia cũng theo bầu không khí sôi nổi mà hoàn toàn tan biến.

Vô luận là Đan Ni Tư hay là La Địch, cũng như lời Tư Uy Đặc Lạc nói vậy, thành thủ đại nhân vĩnh viễn là một vị thủ lĩnh đáng tin cậy nhất.

Ở trong tình huống này, nếu có ai đó dám có lời dị nghị gì về thân phận cũ của thành thủ đại nhân thì chỉ sợ y sẽ bị đám binh sĩ băm thành thịt vụn quá.

Nhìn tình cảnh sôi sục của các binh sĩ, trên khóe miệng của Mộ Dung Thiên chợt lộ ra nét mỉm cười khó có thể phát hiện được.

Hiện nay sự tình phát triển còn hoàn mỹ hơn cả những gì hắn mong muốn. Từ giờ trở đi, uy tín của hắn sẽ không còn vì thân phận của mình mà bị dao động nữa, trái lại nó còn được tăng thêm một tầng là khác. Đó chính là nguyên nhân tại sao hắn lại triệu tập hội nghị toàn quân thế này, bởi vì hắn không cho phép bất luận có một yếu tố nào làm ảnh hưởng đến sự tin tưởng của thủ hạ đối với mình, hoặc là gián tiếp gây đả kích cho sĩ khí và làm ảnh hưởng đến sự biểu hiện của họ ở trên chiến trường.

Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na cũng bị tiêm nhiễm bởi bầu không khí sôi động kia, nhất là Áo Lâm Na, trước nay nàng vẫn bất mãn với hành vi lỗ mãng của Mộ Dung Thiên, nhưng nàng phải thừa nhận rằng, tên sắc lang đó quả thật đã sáng tạo được một kỳ tích.

Tội danh phản quốc không dễ gì có thể rửa sạch được, cho dù là có bị người ta vu oan đi nữa, ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại một vết nhơ không thể xóa mờ được. Nếu không phải hắn đã tạo nên địa vị vững chắc như ngày nay ở trong quân, vậy thì sau khi bị bại lộ thân phận, tất đã không thể khiến cho binh sĩ cuồng nhiệt tới như vậy.

Một kẻ phản quốc đến từ nước khác mà có thể đạt tới vị trí cao như vậy, e rằng ở trên toàn bộ đại lục này sẽ không còn người thứ hai nào có thể làm được cả!

Mộ Dung Thiên giơ tay ngăn mọi người lại, đám binh sĩ liền dừng tiếng hò hét, sau đó Mộ Dung Thiên mới nói tiếp:

- Việc tiếp theo của chúng ta chính là nổi lên kèn hiệu phản công!

Đúng vậy, bây giờ đã đến lúc phải thu phục lại quê hương đã mất đi.
Bình Luận (0)
Comment