Dị Giới Dược Sư

Chương 339

Tử hỏa diễm mỹ lệ và băng tinh lóng lánh một trái một phải cùng lúc xuất hiện trên hai tay Mộ Dung Thiên. Thế là thân phận của hắn lại được hé lộ thêm một tầng nữa. Nghe đồn La Địch là một Lĩnh vực ma võ sĩ, quả nhiên không sai.

Kót két, kót két!

Khuôn mặt của Mộ Dung Thiên đỏ bừng, gân xanh ở trên hai tay nổi vồng lên, hắn dùng hết sức để dung hợp tử hỏa diễm và hoa tuyết vào nhau. Ở tại đầm Phong Ấn này, băng hỏa nhị lực của hắn đã bị giảm đi không ít, nhưng nếu muốn tiêu diệt Cùng Kỳ đang trong tình trạng sức cùng lực kiệt kia thì vẫn còn dư sức.

Theo tiếng quát điên cuồng của Mộ Dung Thiên, hai lĩnh vực nguyên tố vốn không hợp tính với nhau liền từ từ bị dung hợp lại và phát ra những tiếng kót két chói tai, so với tiếng nuốt thực vật của con thần thú Ích Trử do Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na triệu hoán tới chỉ có hơn chứ không kém, những con ma thú có phần yếu hơn đều bị ảnh hưởng của nó, nhưng vẫn đủ khiến người ta nhức đầu như búa bổ rồi.

Ba!

Cuối cùng, tử hỏa diễm và băng tinh cũng dung hợp vào làm một, tạo ra một trái cầu nhỏ màu đen kịt lớn bằng trái banh bóng rổ.

Ở bên ngoài trái cầu nhỏ còn có rất nhiều tia tử điện bao quanh lấy nó, mới nhìn qua thì trông rất mỹ lệ, nhưng trên thực tế thì chiêu này tuyệt đối khiến người ta nghe thấy mà biến sắc.

Hắc Ám lôi bạo!

Nếu như nói Bạo phong tuyệt sát là môn tuyệt kỹ của vị sư phụ Bố Luân Đặc trước kia của hắn, vậy thì Hắc Ám lôi bạo lại chính là tiêu chí độc nhất vô nhị của La Địch. Lôi hệ kỹ năng vốn đã rất khan hiếm rồi, toàn bộ đại lục cũng chỉ có vài chiêu mà thôi, nhưng còn loại kỹ năng mang tính bạo tàn thì chỉ có mỗi mình La Địch là biết mà thôi, tuyệt không có người thứ hai biết được.

Cho đến tận lúc này, thân phận của Mộ Dung Thiên đã không còn gì để hoài nghi nữa rồi. Vị thống soái được dân chúng Mễ Kỳ Tư đặc biệt yêu mến và tin tưởng thì ra lại chính là La Địch không sai mảy may, một kẻ đại ác nhân mang trên vai tội danh phản quốc của Lam Nguyệt đế quốc.

Lần này thi triển Hắc Ám lôi bạo không giống với những lần trước, đầu tiên là âm thanh đã giảm bớt đi nhiều, còn lôi điện cũng không nổi lên những tiếng leng keng nữa, mà nó lại giống như tiếng chuột kêu chít chít vậy. Nếu tỉ mỉ quan sát một chút thì có thể phát hiện được bên trong trái cầu nhỏ đen thui đó đang lập lòe phát sáng, phảng phất như là có cái miệng không ngừng há ra rồi đóng lại. Tình cảnh quái dị đó khiến người ta ớn lạnh, có cảm giác chỉ cần chạm phải nó thôi thì sẽ bị cái miệng kia nuốt chửng luôn ấy chứ.

Loại biến hóa này được xuất hiện là do Hỏa đấu khí của Mộ Dung Thiên đã tiến thêm một bậc và đạt tới trình độ Tử sắc, ngay cả hắn cũng không biết nó đại biểu cho gì nữa, nhưng có điều không thể nghi ngờ được, đó là uy lực của nó nhất định là phải rất mạnh.

Hiện tại hắn đã không còn lo nghĩ tới việc che giấu thân phận nữa, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là đánh chết Cùng Kỳ. Con yêu thú này mà không chết thì tất cả những sự nỗ lực trước đó sẽ đều trở thành vô nghĩa hết.

Thế rồi Mộ Dung Thiên nhảy vọt lên cao, đồng thời buông ra một tràng cười lạnh và ném Hắc Ám lôi bạo về phía Cùng Kỳ đang giãy giụa ở trong cơn gió lốc, miệng nói:

- Ha ha, hãy mau tiếp tục đi luân hồi đi!

Trái hắc cầu từ đôi tay hắn liền bắn thẳng về phía Cùng Kỳ, tốc độ cực nhanh, và chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trông rất mỹ lệ. Xem ra con thượng cổ yêu thú cực ác sắp sửa sẽ biến mất trên trần thế đến nơi.

Cùng Kỳ cũng cảm nhận được mối nguy hiểm đang ập tới từ môn tuyệt kỹ xa lạ không biết tên kia, thế nhưng nó không thể làm được gì hơn vì lúc này vẫn đang bị vây khốn ở bên trong luồng gió lốc cực mạnh.

Toàn thân Cùng Kỳ đau nhức không thôi, nhưng những cơn đau đớn đó còn kém xa với sự thống khổ của việc luân hồi trong suốt hàng ngàn vạn năm qua. Phải vất vả lắm nó mới có được cơ hội đầu thai vào tấm nhục thể của biến dị ma thú, đồng thời cũng phải trải qua rất nhiều lần biến dị đấu loại đầy hung hiểm thì mới có thể trưởng thành thần tốc như hiện nay. Tiền đồ của nó rất sáng lạng, nên lúc này nó không cam lòng kết thúc kiếp sống khó có được như vầy, cho dù điều đó có nghĩa là phải trả ra một cái giá thật đắt đi chăng nữa.

Xoạc!

Chiếc đầu báo có sở hữu Phong hệ lực lượng của Cùng Kỳ bị nổ tanh bành. Như vậy là trong năm cái đầu của nó, giờ chỉ còn lại hai cái là hồ và gấu mà thôi.

Thì ra trong lúc hoàn toàn mất đi năng lực chống đỡ, Cùng Kỳ không còn cách nào hơn là tự xoay tròn thân thể thật nhanh trông giống như một mũi khoan vậy, rồi sau đó liền xoáy thẳng một lỗ lớn ở trên bức tường gió xoáy để vọt ra ngoài, vừa vặn tránh được trái cầu điện màu đen kia chỉ trong đường tơ kẽ tóc.

Mộ Dung Thiên thoáng hơi ngẩn người ra, thật không thể ngờ được. Cùng Kỳ có thể phá vỡ bụng của Ích Trử để thoát ra ngoài đã là một kỳ tích rồi, nhưng không ngờ lúc này mà nó vẫn còn lực lượng ghê gớm như vậy.

À, phải rồi, là nó tự hy sinh chiếc đầu báo của mình!

Cùng Kỳ khẳng định là sẽ không vô duyên vô cớ mà tự mình hại mình. Mà kỹ năng nó vừa sử dụng để phá thủng gió xoáy để thoát ra ngoài có lẽ là kỹ năng tà ác "Hắc Ám phụng hiến" rồi. Kỹ năng đó có thể mượn lực lượng của ma quỷ để giúp nó tránh thoát đại nạn, đồng thời cũng phải bỏ ra một cái giá thật đắt.

Vừa rồi Cùng Kỳ đã như đèn gần cạn hết dầu mà vẫn có thể tiêu diệt cường địch của nó là Ích Trử, có lẽ lúc đó nó cũng đã sử dụng tới kỹ năng này đây. Chiếc đầu sư tử và đầu rắn của nó không phải do ngoại lực đánh chết, mà là do nó tự làm nổ chúng rồi nhân đó mà thúc đẩy lực lượng của Kim hệ và Thủy hệ để đối phó với răng nhọn bằng kim sa cùng với tử hỏa diễm ở trong bụng Ích Trử.

Hắc Ám lôi bạo bị mất đi mục tiêu thì liền bay thẳng đến đám ma thú đang lao tới gần.

Dẫn đầu đám ma thú lúc này là một con Ngân giác ngư đầu ngưu (trâu đầu cá có sừng bạc), nó có tính cách quật cường và không sợ chết, lực lượng lại rất mạnh, có thể phòng ngự ma pháp hoặc vật lý rất là xuất sắc, vì vậy mà dùng chúng để đi xung phong là thích hợp nhất. Tuy nhiên, lúc này nó lại nhìn thấy trái cầu đen nho nhỏ kia đang bay tới thì trong mắt cũng không nén nổi sợ hãi, nhưng chỉ tiếc là đã quá chậm....

Ô.....

Con Ngân giác ngư đầu ngưu kia liền hứng trọn lấy trái cầu đó, nó chỉ kịp rống lên nửa tiếng thảm thiết thì đã bị Hắc Ám lôi bạo nổ cho tan xác, cả bốn con ma thú đang chạy bên cạnh nó cũng bị vạ lây vì sức nổ cực mạnh của Hắc Ám lôi bạo.

Những tia lôi điện đang kêu chít chít ở bên ngoài trái cầu đen tựa như được giải thoát khỏi xiềng xích vậy, chúng hưng phấn nhảy bắn tung tóe ra khắp nơi và chui vào mình của những sinh vật ở gần đó nhất, ngay cả một con Ngân giác ngư đầu ngưu khác đang ở phía xa xa cũng không thể may mắn tránh khỏi. Lôi tinh tinh thô bạo cũng không vì vậy mà bỏ qua, chúng tiếp tục bay đi tìm những ký chủ khác, lấy địa điểm bị nổ lúc này làm trung tâm điểm rồi kéo dài ra một phạm vi chừng ba mươi thước, tất cả quái vật ở trong phạm vi đó đều đốt cháy thành than hết.

Cuối cùng thì điện lực của Lôi tinh tinh cũng biến mất, kết thúc một "cuộc sống" ngắn ngủi và sáng lạn của chúng.

Đám ma thú ở hàng đầu bị sự việc đột ngột xảy ra làm cho rối loạn cả lên, gần năm mươi con Ngân giác ngư đầu ngưu hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều bị táng thân dưới sức nổ của Hắc Ám lôi bạo, còn số lượng bị thương bởi điện lực và mất đi năng lực hành động cũng khá nhiều. Những con ma thú ở phía sau cũng bị lớp đi trước làm ngã lăn lỏng chỏng, nhất thời đội quân tiên phong của ma thú vốn có khí thế kinh người thì lúc này lại hơi có phần bị hỗn loạn.

Song song đó, cùng với sự biến mất của cơn gió lốc, Cùng Kỳ bị rơi phịch xuống đất, những đôi mắt của nó đều nhắm nghiền lại, trông có vẻ như đã bị hôn mê rồi vậy.

Mộ Dung Thiên hơi cảm thấy bất ngờ, vì theo dự tính của hắn, sau khi Cùng Kỳ tự làm nổ một chiếc đầu của mình thì hẳn lực lượng của nó cũng có thể duy trì thêm một lúc nữa, giống như lúc nãy nó đã phá thủng bụng Ích Trử mà xông ra ngoài vậy, khi đó nó vẫn còn sức để tạo ra sóng lực để ngăn cản phe mình truy đuổi theo nó, nhưng còn lần này thì lại không còn oai phong như vậy nữa.

Nếu dựa theo suy đoán lúc trước, vậy thì cơ hội của mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi; tuy vậy, tình hình lúc này so với trong tưởng tượng cũng không khác biệt nhiều lắm. Vị trí mà Cùng Kỳ rơi xuống không phải là ở trong hàng ngũ của đám ma thú kia, mà nó lại rơi ngay gần bên cạnh mình, hơn nữa lúc này lại có vẻ như đang hấp hối nữa.

Có thể nào sau khi Cùng Kỳ miễn cưỡng tự nổ đầu của mình lần thứ hai thì nó đã không còn hiệu quả như lần đầu nữa? Có thể nào lực lượng của nó trong lúc xông ra khỏi Bạo phong tuyệt sát thì cũng hoàn toàn kiệt lực, để rồi khi ra tới bên ngoài thì cũng ngất đi, nên chỉ còn biết nghe theo mệnh trời và để mặc cho sức gió hất đi đâu cũng đành chịu?

Ông trời thật có mắt, con bà nó, đây quả thật là cơ hội ngàn năm một thuở đây!

Với tình huống hấp dẫn khiến cho người ta không thể chống cự được thế này, Mộ Dung Thiên liền huy động Yêu Vụ thương để thi triển Bạo phong tuyệt sát một lần nữa. Hắn vẽ lên một đường quang mang rồi đâm thẳng về phía Cùng Kỳ.

Xoạc!

Yêu Vụ thương đâm vào thân thể của Cùng Kỳ mà không tốn chút sức nào.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cực kỳ mừng rỡ, thế nhưng tâm tình đó không kéo dài được tới nửa giây thì toàn thân bỗng nhiên có một cổ hàn khí lạnh thấu xương bốc lên.

Không đúng rồi!

Mộ Dung Thiên không thể nói được có chỗ nào không đúng, nhưng có lẽ đây chính là loại giác quan thứ sáu của nhân loại cũng nên. Từ trước tới nay, hắn vẫn có khứu giác rất linh mẫn đối với nguy hiểm, nó đã từng nhiều lần giúp cho hắn thoát được đại nạn, vì vậy mà hắn cực kỳ tin tưởng loại cảm giác này của mình.

Hầu như không hề nghĩ ngợi gì, Mộ Dung Thiên liền buông cây Yêu Vụ thương ở trong tay ra. Ngay liền lúc đó, dự cảm bất tường vừa rồi của hắn liền được chứng thực ngay. Chiêu Bạo phong tuyệt sát mà Mộ Dung Thiên vừa thi triển lần thứ hai thông qua Yêu Vụ thương thì lại không thấy tăm hơi ở đâu, không có một chút phản ứng nào. Hơn nữa, từ thân thương mà hắn vừa buông tay ra thì lại truyền đến một luồng hấp lực cực mạnh, nếu như Mộ Dung Thiên chỉ hành động chậm một tí xíu thôi thì e rằng bây giờ có muốn buông tay cũng không được nữa rồi.

Cùng lúc đó, bốn con mắt của Cùng Kỳ liền mở bừng ra, hung quang bắn ra bốn phía, lấp lãnh hữu thần, đâu hề giống với tình trạng thoi thóp không còn hơi thở chút nào.

Xèooooooooo!

Hai chiếc miệng ở trên hai cái đầu rắn và hồ ly của nó cùng lúc mở rộng, sau đó liền phun ra hai luồng gió lốc, tiếng gió gào thét không ngừng, một trái một phải bao vây lấy Mộ Dung Thiên.

Bạo phong tuyệt sát!

Mộ Dung Thiên hầu như không thể tin vào hai mắt của mình, nhưng quả thật không sai, hai luồng gió lốc kia đích thực là Bạo phong tuyệt sát!

Cát bay đá chạy, quỷ khóc thần gào, sức mạnh vô địch, vv...tất cả những triệu chứng có tính hủy diệt đều xuất hiện kèm với hai luồng gió lốc kia. Trên mặt đất mà chúng vừa lướt qua đã để lại hai rãnh sâu thật dài.

Hình thái giống hệt nhau! Uy lực cũng y như nhau!

Ngoài Bố Luân Đặc ra, chỉ có Mộ Dung Thiên mới biết sử dụng môn tuyệt kỹ này, vậy mà vào lúc này nó lại được phát động bởi con yêu thú đang "hấp hối" là Cùng Kỳ kia.

Trong lúc nhảy tránh ra sau, Mộ Dung Thiên không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Hắn hiểu rất rõ uy lực của Bạo phong tuyệt sát, nếu không phải mình đã kịp thời buông bỏ Yêu Vụ thương trước đó, vậy thì nhất định bản thân đã bị luồng hấp lực kia giữ chặt lại, đồng thời toàn thân tất cũng sẽ bị hai luồng gió lốc đó nghiền nát thành tương rồi.

Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu được một việc. Thì ra Cùng Kỳ chỉ là giả bộ hôn mê mà thôi, sau khi tự nổ một chiếc đầu của mình, lực lượng của nó vẫn mạnh như trước, mà ngay cả việc nó rơi xuống ở ngay bên cạnh Mộ Dung Thiên cũng không phải là ngẫu nhiên. Nó làm tất cả những điều đó chỉ là để dẫn dụ hắn mắc lừa mà thôi.

Mẹ kiếp, con súc sinh này thật là giảo hoạt, đã sắp chết đến nơi mà vẫn còn muốn cắn ngược lại một cú.

Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng phải rất bội phục con yêu thú kiêu hùng này, vì nó có thể dùng nhục thể để bắn ngược Bạo phong tuyệt sát trở lại tấn công mình. Chỉ nội việc đó thôi thì cũng e rằng không có một ai ở trên đại lục này là có thể làm được, thậm chí kể cả những thánh cấp cường giả cũng vậy, nhiều lắm thì họ chỉ có thể phá giải môn tuyệt kỹ đó mà thôi. Thế nhưng trước lúc tự nổ, chiếc đầu báo vốn nắm giữ Phong nguyên tố trong một tích tắc đã tạo ra lực lượng Phong hệ cực mạnh, đủ để khiến Cùng Kỳ sáng tạo ra kỳ tích mà nhân loại không thể làm được.

Nhìn Mộ Dung Thiên thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, Cùng Kỳ rất thất vọng, những tia hung quang ở trong mắt nó cũng dịu bớt lại. Giờ đây, lực lượng mà nó đã thu được sau lần tự nổ thứ hai thì cũng đang tiêu thất từ từ rồi.

Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm vào hai luồng gió lốc ở trước mặt, hắn thở dài vì biết rõ mình đã mất đi cơ hội cuối cùng để đánh chết Cùng Kỳ.

Hắn sẽ không có một cơ hội tốt như vậy nữa, bởi vì lúc này đám ma thú tiên phong đã đuổi tới nơi, nếu như ám sát không thành, chỉ sợ trái lại bản thân mình sẽ bị vây khốn đến chết mà thôi.

Chỉ đáng tiếc, trong năm chiếc đầu của Cùng Kỳ, chiếc đầu hồ ly của nó mới là cái đầu có mang ký ức lạc ấn. Những chiếc đầu khác bị hủy đi thì chỉ có thể làm cho lực lượng của nó bị giảm đi thôi, còn trí lực thì vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Về phương diện lãnh quân, nó vẫn giảo hoạt và khó chơi như trước. Nếu như có thể tiêu diệt được chiếc đầu hồ ly đó thì sự tình mới khá hơn một chút được.

Mộ Dung Thiên chỉ đành thở dài đứt ruột và bỏ qua cơ hội ngàn vàng kia. Trong lúc hắn đang định lùi lại thì bỗng nhiên chiếc Không gian giới chỉ ở trên tay hắn chớp lóe sáng ngời. Tiếp theo đó là một đạo kim quang từ trong giới chỉ phóng vụt ra ngoài, đồng thời còn lao nhanh về phía hai luồng gió lốc kia nữa.

Đối với sự việc xảy ra đột ngột này, Mộ Dung Thiên cảm thấy cực kỳ kinh hãi, đợi đến khi hắn nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì gần như muốn ngất xỉu luôn. Hắn kinh hãi gọi lớn:

- Tật Phong, quay về mau!

Bởi vì sợ con chó không biết sợ trời, sợ đất là gì này cứ hay chạy loạn tới những nơi nguy hiểm, nên trong những lần chiến đấu, Mộ Dung Thiên đều thu nó bỏ vào trong Không gian giới chỉ; nhưng không ngờ vào lúc khẩn yếu thế này mà nó lại tự mình chạy ra đây.

Đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu!

Mộ Dung Thiên tức muốn ngất đi, tuy miệng chửi nó là đồ ngu cả trăm ngàn lần, nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng không thôi. Trái tim của hắn gần như muốn nhảy thót ra ngoài luôn.

Con chó này tuy ngu đần, nhưng nó là sinh vật duy nhất đã theo hắn từ Địa cầu đến đây. Mỗi khi nhớ đến Địa cầu, hắn cũng chỉ có thể tâm sự với nó mà thôi, còn nếu như nói với người khác, chỉ e rằng người ta sẽ cho hắn là đồ khùng mất.

Tuy thường ngày Mộ Dung Thiên vẫn trọng sắc khinh cẩu, nhưng lòng quan tâm của hắn đối với nó là phát xuất từ tâm, không có gì hoài nghi cả. Nhưng lúc này tốc độ của Tật Phong quá nhanh, khiến hắn chưa kịp phản ứng thì nó đã phóng qua người hắn. Hơn nữa, Tật Phong phảng phất như không nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, mà vẫn phóng mình chạy vào giữa hai luồng gió lốc mà không chút do dự.

- A!

Mộ Dung Thiên thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn thật sự không muốn nhìn thấy con Tật Phong bị bạo phong tùng xẻo thành nhiều mảnh nhỏ.

Nhưng vào thời khắc mà hai mắt của hắn gần như đã nhắm lại, kỳ tích đột nhiên xuất hiện!

Tật Phong chui vào bên trong luồng gió lốc mà không hề bị chém ra thành nhiều mảnh vụn.

Tật Phong lúc này tựa như con cá đang vui đùa trong nước vậy, nó vui vẻ đạp lên mặt ngoài của bức tường gió đang xoáy lốc cực nhanh mà lướt đi. Thật không ngờ, Bạo phong tuyệt sát là một tuyệt kỹ khiến cho ai nấy đều kinh sợ, bao gồm cả Cùng Kỳ, vậy mà ở dưới chân Tật Phong, nó chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém.

Lúc này Tật Phong giống như một cao thủ lướt sóng xuất sắc nhất vậy, chỉ có điều hơi khác một chút là phải sửa "sóng biển" thành "gió xoáy" mà thôi, bởi vì hiện nay bạo phong tuyệt sát chính là một "biển gió".

- Ẹc!

Mộ Dung Thiên trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất luôn. Hắn vừa mừng rỡ như điên, đồng thời cũng dở khóc dở cười. Không ngờ một trong những kỹ năng đỉnh cấp của Thần Phong đại lục từ trước tới nay, một tuyệt kỹ thành danh của một vị thánh cấp Lĩnh vực ma võ sĩ, vậy mà lại bị một con chó dùng một phương thức rất hoạt kê để phá giải nó.

Nếu có Bố Luân Đặc ở đây, không biết ông ta sẽ nghĩ như thế nào?

Trên thực tế, hoạt kê chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi, bởi vì có thể Mộ Dung Thiên vẫn chưa nghĩ tới chân tướng thực sự ở đằng sau - Tật Phong chính là một con Thổ cẩu. Về phương diện bài liệt tổ hợp Phong nguyên tố, trình độ của nó cũng biến thái như Mộ Dung Thiên vậy, ngay cả các thánh cấp cường giả cũng phải thua sút nó về mặt này.

Nếu đổi lại là người khác hoặc một con sủng vật khác, muốn bắt chước Tật Phong mà du hành nhàn hạ ở trên bức tường gió kia thì chỉ e đã bị bầm nát như tương rồi.

Cùng Kỳ cũng sững sờ chết lặng tại chỗ, miệng há hốc không thể nào ngậm lại được.

Rốt cuộc con sủng vật kia là cái giống gì đây, tại sao nó lại biết vận dụng kỹ xảo khống chế Phong nguyên tố cao minh đến như vậy? Cả Cùng Kỳ hiểu biết rộng rãi như thế mà cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ.

Sau khi cái điểm đặt chân đầu tiên của Tật Phong xoay đủ một trăm tám mươi độ thì nó liền bắn nhanh ra ngoài, tựa như một viên đạn vậy. Nhờ có quán tính của gió lốc xoay chuyển cực mạnh, nó đã khiến cho tốc độ của Tật Phong càng nhanh hơn, so với sức bắn của một viên đạn còn muốn nhanh hơn nữa. Mà điều bất ngờ ở đây là con Tật Phong lại bay thẳng vào chiếc miệng đang há rộng của Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ trấn định tinh thần, rồi hừ lạnh một tiếng. Con sủng vật kỳ lạ kia tuy rất thông minh, biết nhắm vào nội thể đang yếu ớt của địch nhân mà tấn công, nhưng hiển nhiên nó đã tính toán sai lầm, bởi vì mình còn có "Dị độ không gian" rất lợi hại, nào có thể bị khinh thường dễ dàng như thế. Khi bị lọt vào "Dị độ không gian", tất cả mọi sự tấn công của con sủng vật kia sẽ đều bị thất bại, hơn nữa linh lực còn sẽ bị mình hấp thu từng chút một, đến lúc đó không cần mình bức thì nó cũng sẽ tự khắc chui ra thôi.

Nhưng sau một khắc, Cùng Kỳ liền phát hiện ra kẻ tính toán sao lầm chính là mình, bởi vì lúc này huyết dịch đang lưu động của nó chợt bị chảy chậm lại, thậm chí đến sau cùng còn ngừng hẳn lại. Hơn nữa, những chuyện xảy ra sau đó còn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì huyết dịch đang bị ngưng trệ bỗng nhiên lại bắt đầu lưu động như cũ, nhưng lại lưu động ngược chiều so với lúc trước. Ngoài huyết dịch ra, còn có yêu lực và thậm chí có cả cơ yêu, tất cả đều cuồn cuộn chảy ngược chiều, và đều chảy về hướng trái tim của nó.

Biến dị đấu loại!

Đây chính là hiện tượng đặc trưng của phe bại trận trong cuộc biến dị đấu loại!

Sao lại có thể như vậy chứ? Biến dị đấu loại chỉ có thể xảy ra giữa hai con biến dị ma thú mà thôi!

Cùng Kỳ không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, huyết dịch và yêu lực trong người nó đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, khiến cho toàn thân nó bị rơi vào tình trạng hỗn loạn, cả đầu óc cũng không thể suy nghĩ như trước kia nữa.

- Uuuuuuuuuuuu, uuuuuuuuuuuuuuu, uuuuuuuuuuuu......

Cùng Kỳ phát ra tiếng tru đầy thống khổ mà từ trước tới nay chưa từng có, rồi ngã gục xuống đất và không ngừng lăn lộn qua lại. Vào lúc này, con thượng cổ yêu thú đã trở thành một kẻ thấp hèn đáng thương.

Đám ma thú đang đứng gần đó chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thủ lĩnh của mình đang lăn lộn đau khổ trên đất mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù chúng muốn giúp thì cũng không thể giúp được.

Tình hình ở trước mặt chúng rất giống với những cuộc biến dị đấu loại. Theo quy tắc từ trước tới nay của ma thú, trong khi tiến hành biến dị đấu loại, song phương chỉ có thể bằng vào thực lực của mình để chiến đấu mà thôi, chứ không được tiếp nhận bất cứ một sự giúp đỡ từ bên ngoài nào.

Thế nhưng tại sao con sủng vật kia lại có thể là một con biến dị ma thú được chứ?

Trong thời gian bạo động, đầu óc của ma thú hầu như cũng được sáng sủa hơn bình thường, nhưng lúc này dù chúng có suy nghĩ nát óc thì cũng không biết được là chuyện gì đang xảy ra.

Thế rồi đột nhiên có một luồng bạch quang phóng lên cao, sáng đến độ khiến cho đám ma thú kia tạm thời bị chói mắt và không nhìn thấy được gì cả. Đến khi chúng mở mắt ra thì con thủ lĩnh nằm trên đất đã không còn thấy đâu nữa, cả con sủng vật kỳ quái kia cũng không thấy đâu nốt.

Lúc này có tiếng rầm rập từ xa vọng lại, khi đám ma thú ngẩng đầu lên nhìn thì đoàn "kỵ binh" bình dân bá tánh kia đã sớm chạy đi thật xa. Dưới ánh chiều tà, họ chỉ để lại những bóng lưng mờ nhạt không thấy rõ được gì cả.......
Bình Luận (0)
Comment