Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Khát Vọng Được Sống Và Đấu Tranh Để Sống!!!

Chương 114: Khát Vọng Được Sống Và Đấu Tranh Để Sống!!! Chương 114: Khát Vọng Được Sống Và Đấu Tranh Để Sống!!!

Nhưng (((;꒪ ꈊ ꒪;))) Lâm Ân trong trạng thái này đã hoàn toàn chập mạch, hắn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, cơ thể chỉ hành động dựa theo chấp niệm ban đầu. Và hiển nhiên, hắn cứng rắn kéo cái ghế xích đu kia đi theo mình, một mực phải tiến về phía trước, uống bình thuốc trừ sâu kia.

Qua hành động này, có thể hiểu được chấp niệm trong lòng hắn lớn tới mức nào.

"Ta... Ta... Còn có thể..."

Hệ thống: "!!!"

Tay trái: "Oa nha nha (ΩДΩ)!!!"

【 đinh! Độ sợ hãi của ??? đối với ngươi +15】

【 đinh! Độ sợ hãi của ??? đối với ngươi +20】

Mắt thấy Lâm Ân sắp uống bình thuốc trừ sâu kia, rốt cục tay trái của hắn cũng quýnh lên rồi, nó hoảng sợ lao thẳng về hướng ngược lại 0ДQ, đồng thời trong lòng bàn tay càng không ngừng phun ra thật nhiều bọt mép, để lại một vệt màu trắng dính nhơm nhớp thật dài trên mặt đất.

Sốc thuốc rồi! Sốc thuốc rồi!

Mẫu thể này là một tên biến thái sao? !

Nó chưa từng gặp phải loại nguyên thể nào lại cứng rắn đến mức muốn tự xử lý bản thân mình như vậy.

Giải dược! Giải dược!

Chịu không nổi rồi!

0ДQ yamete!

Sau khi cánh tay trái run rẩy nọ cố gắng hết sức để vươn mình về phía trước, thậm chí nó còn trực tiếp kéo dài cổ tay ra, rốt cục nó cũng với tới bình giải dược, sau đó dùng lực mở nắp bình ra, o(╥﹏╥)o cái miệng trong lòng bàn tay mở lớn, ừng ực ừng ực, rót thẳng vào bên trong

Chờ làm được một nửa, nó lại theo bản năng lật tay, nhìn về phía Lâm Ân ở bên kia.

Tay trái: "Oa nha nha nha mỹ! (ΩДΩ)! !"

Ngay tại khoảnh khắc nhìn sang bên kia, nó đã điên tiết, tức muốn xù lông lên rồi.

Bởi vì vất vả lắm, nó mới rót được nửa bình giải dược vào mồm, thì Lâm Ân bên kia đã với được bình thuốc trừ sâu và đang ừng ực ừng ực rót thẳng thuốc trừ sâu vào miệng.

Ừng ực —— ừng ực ——

Hơn nữa nhìn hiệu suất của hắn còn nhanh hơn nó bên này.

Chơi xong cmn rồi!

Có nhìn thấy cả tay của nó cũng muốn nứt ra không?

【 đinh! Độ sợ hãi của ??? đối với ngươi +10】

【 đinh! Độ sợ hãi của ??? đối với ngươi +10】

Sau đó, thời gian chính là sinh mệnh!

Tay trái nhanh chóng cầm bình dược tề giải độc lên, run rẩy rót vào trong miệng mình.

Vốn dĩ nó cũng không quá sợ những loại độc dược này, nhưng không sợ, lại không có nghĩa là nó chịu nổi khi mẫu thể cứ một mực dốc thẳng độc dược vào họng như vậy!

Mà không cứ là độc dược, dù là bổ dược chăng nữa, nhưng cứ liều mạng trút một đống lớn dược tề vào bên trong như vậy, dù không có bệnh cũng uống thành có bệnh à nha!

Tới cuối cùng, sau khi uống cạn một bình giải dược, tay trái o(x﹏x)o thè lưỡi, rũ sàng một bên như hỏng mất rồi.

Nó cần nghỉ ngơi khôi phục lại một chút.

Nhưng ngay sau đó, nó lại cảm nhận được bộ thân thể đại gian đại ác ở phía sau mình kia lại bắt đầu cử động.

"Ai?" Theo bản năng, nó vừa run rẩy vừa khẽ khàng lật tay qua.

Sau đó, chỉ trong nháy mắt, nó lại nhìn thấy, tên Lâm Ân vừa tự tay hạ độc chính mình thành ngáo kia (((;꒪ ꈊ ꒪;))), lại một lần nữa gian nan di chuyển trên mặt đất, bàn tay vươn tới, cố chấp hướng về phía bình độc dược còn chưa bị bật nắp trong số bình bình lọ lọ xếp thành đống trước mặt.

Không cần biết là ai, chỉ cần chứng kiến loại ý chí lực kiên định đến mức thề phải độc chết bản thân mình mới thôi này… cũng không nhịn được mà rơi lệ.

Tay trái: "Oa nha nha nha nha (ΩДΩ)! !"

【 đinh! Độ sợ hãi của ??? đối với ngươi +20】

【 đinh! Độ sợ hãi của ??? đối với ngươi +20】

Mà giờ khắc này, rốt cục tay trái kia cũng hành động, nó lại ra sức ôm chặt lấy cây cột ở cách đó không xa, rồi dùng hết sức bình sinh hét lớn:

“Da mei! Da mei Da mei!!!"

(Da mei nghĩa là không được làm như vậy.)

...

Bởi vì, nó thật sự đã chịu hết nổi rồi!

Rõ ràng buổi tối hôm nay nó được ăn rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, vốn đang muốn tử tế tiêu hóa một phen, ai biết đâu, chưa kịp làm gì lại bị người ta rót vào người một đống thuốc trừ sâu kỳ kỳ cục cục như vậy!

???

Nếu chỉ là một chút thôi, cũng chẳng vấn đề gì, thoáng nhẫn nhịn một chút là xong.

Nhưng mà... Hắn lại liều mạng dốc cả đống dược tề tác dụng mạnh vào bên trong nha!

Nếu hắn muốn tự tử thì uống một lèo đến chết cũng thôi đi, vấn đề là hắn cứ cứng rắn uống đến một điểm mấu chốt nào đó, lại dùng giải dược, rồi cứ như vậy, liên tục nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới sống và chết, không chịu dừng lại cơ!

Bắt nạt người!

Quá mức bắt nạt người!

Tay trái gắt gao dùng sức ôm chặt cây cột, mặc kệ cho thân thể đằng sau kia dùng lực như thế nào để tiến về phía trước, nó cũng liều mạng ôm lấy không buông.

Mà tên Lâm Ân đã uống thuốc đến ngáo bên kia (((;꒪ ꈊ ꒪;))) vẫn kiên quyết bước chân về phía trước.

Loại ý chí lực vô cùng kiên định này quá khủng khiếp, kể cả khi đã bị ngăn cản, hắn vẫn như cũ muốn vượt qua chướng ngại vật đó để thực hiện chấp niệm ban đầu của mình.

"Buông ra... Buông tay ra... Dược... Dược..." Lâm Ân vô ý thức phun ra một đống bọt mép, nỉ non nói.

"Không buông! Không dược! !" Tay trái kêu to.

Ngay tức khắc, song phương bắt đầu cuộc chiến giằng co gay cấn mà lâu dài của mình.

Vào thời điểm này, chỉ cần buông tay một cái, sẽ thực sự xong đời!

Vì thế, đôi bên cứ cứng rắn mà giằng co hơn mười phút như vậy.

Rốt cuộc trong mắt Lâm Ân cũng xuất hiện một đống vòng xoáy nho nhỏ…

Rốt cuộc bàn tay vốn đang run run rẩy rẩy hướng về phía bình thuốc trừ sâu kia cũng buông thõng xuống đất, ngay khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại vài cm cuối cùng.

Khoang miệng ùng ục ùng ục phun ra thật nhiều bọt mép, một luồng khói nhẹ lơ lửng bốc thẳng lên đỉnh đầu.

Cầu không được, muốn không xong...

Chỉ thiếu đúng hai cm cuối cùng...

Cái chết vắng ngắt.

Cuối cùng, Lâm Ân cũng bị một đống dược trong cơ thể mình quật ngã ...

"Ọe —— "

Cùng lúc đó, tay trái cũng không chống đỡ nổi nữa, nó run rẩy trượt dọc xuống dưới, để lại một vệt bọt trắng thật dài trên cây cột cứu mạng kia.

Nhưng nó hoàn toàn không ngã xuống!

Nó vẫn kiên cường!

Nó lại dùng sức kéo bộ thân thể phía sau đã rơi vào tình trạng sùi bọt mép, co giật không ngừng, bốc hơi nghi ngút, rồi vươn năm ngón tay ra, vừa phun nước miếng, vừa run rẩy gian nan lết về phía phòng luyện dược.

Mỗi ngón tay tiến lên là một lần lảo đảo.

Thật nhiều bọt mép phun ra, để lại một vệt thật dài phía sau lưng nó.

Vào thời khắc này, khát vọng được sống và đấu tranh để sống đã hiện ra vô cùng sống động.

Bình Luận (0)
Comment