【 Tiểu Tiểu thân mến】
【 Tôi là nha sĩ Lâm Ân của cô đây, cô có nhớ tôi không? Không lâu trước đó, cô đã trở thành hội viên vĩnh viễn đầu tiên của bản tiệm. Chuyện này làm lòng tôi vô cùng vinh hạnh và vui sướng. 】
【 Cô là một cô bé vô cùng thân thiện và đáng yêu. 】
【 Bởi vậy từ sau khi cô rời đi, tôi thực sự là ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến cô, ngóng trông cô, thậm chí còn trằn trọc, khó ngủ, gầy đi không biết bao nhiêu cân. 】
【 Nó làm tôi nghĩ đến đêm khuya vui vẻ ấy. 】
【 Bởi tôi thật sự khó có thể ngăn cản nỗi nhớ nhung cô cứ chất chồng lên trong thâm tâm mình, thậm chí còn càng ngày càng nhớ hơn. Tới cuối cùng, tôi đã quyết định viết cho cô một phong thư, bởi vì tôi cảm nhận được rằng, nếu còn không viết thư cho cô, tôi sẽ sống không nổi. 】
【 Cô hệt như một mảnh Bạch nguyệt quang trong lòng tôi, làm cách nào cũng không thể xua đi được. 】
【 Cho nên, cô có thể nhận lời mời của tôi hay không? Tôi đặc biệt mời cô ngày mai đến hẻm Du Hồn gặp mặt. Tôi đã chuẩn bị xong cho cô một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú. Mong cô đừng chối từ. 】
【 Nha sĩ của cô, vô cùng chờ mong cô xuất hiện. Lâm Ân tiên sinh gửi. 】
Viết xong, Lâm Ân lập tức dùng sáp gắn lá thư kia lại, sau đó dùng lực cắn vỡ ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên pháp trận phía trên quyển trục, cũng thuận tiện viết luôn cái tên Lâm Ân của mình xuống đó.
Ngay lập tức, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ân, giọt máu tươi nọ lập tức chảy dọc theo từng đường nét của pháp trận.
Mà cũng chính tại một khắc này, pháp trận bên dưới lại chậm rãi sáng lên một mảnh quang mang màu máu.
Ông ——
Không khí xung quanh không ngừng phát sinh từng đợt dao động.
Trong phút chốc, pháp trận trực tiếp nổ tung, bắn ra một luồng hào quang.
Khoảng giữa vầng hào quang nọ từ từ hiện ra hai sinh vật có kích cỡ bằng một con người.
Một sinh vật có thân thể không ngừng lưu động, hình dáng bên ngoài giống hệt một con báo săn, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đầy rẫy những đường phù văn màu đỏ tinh tế. Hơn nữa, từ khi xuất hiện, thân thể của nó vẫn không ngừng lóe sáng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất đi.
Mà một sinh vật khác là con rùa khổng lồ, trên lưng rùa phủ đầy những mảng rêu xanh nâu, cái đầu rùa đen của nó dữ tợn vô cùng, xấu không tả nổi.
【 Thú Chiết Dược Hư Không 】(Cái tên có nghĩa là con thú này có thể uốn cong, nhảy vọt qua hư không)
【 cấp bậc: 80】
【 trận doanh 】: Trận doanh trung lập
【 năng lực chiến đấu 】: Chạy trốn mau!
【 giới thiệu 】: là một loại sinh vật kỳ dị không ngừng lang thang giữa hư không và vực sâu. Ở những nơi trống trải, tại thời điểm ngươi ngẩng đầu nhìn về hư không xa xăm, nếu trông thấy một đám sao băng nhanh chóng xẹt qua trước mắt, xin đừng cảm thấy nghi hoặc, có lẽ chúng nó không phải sao băng, mà là một đàn Chiết Dược Thú đang bay ngang qua hư không!
【 Quy Vương Hủ Địa 】
【 cấp bậc 】: 81
【 trận doanh 】: Không
【 năng lực chiến đấu 】: Cứng!
【 giới thiệu 】: Quy Vương yên lặng trầm mình dưới đầm lầy mục nát, chúng nó hiền lành mà chậm chạp, đa số thời gian trong cuộc đời, chúng đều ngủ say. Đối với chúng nó, mấy ngàn năm tới cả vạn năm thời gian gần như không có một chút ý nghĩa nào cả. Tuy phần lớn những con Quy Hủ Địa đều không nguyện ý rời khỏi đầm lầy, nhưng vẫn có một chút tồn tại biệt lập thích độc hành, muốn ra bên ngoài tìm công việc, ví dụ như chuyển phát nhanh...
Nhìn thấy hai vị ngọa long phượng sồ này quang lâm, trước mắt Lâm Ân lập tức sáng ngời.
"Các ngươi chính là nhân viên đưa tin của ta?" Lâm Ân mỉm cười mà chào hỏi.
Thú Chiết Dược Hư Không phát ra một tiếng gào thét, coi như câu trả lời thuyết phục.
Quy Vương Hủ Địa chậm rãi xoay cái đầu rùa đen qua, từ từ hé miệng, nói:
"Ta..."
Lâm Ân chớp mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
"Là ..."
Lâm Ân hé miệng, hô hấp thoáng ngừng.
Một phút đồng hồ sau.
"Nhân..."
Lâm Ân ngạc nhiên, nín thở ngưng thần.
"Viên..."
"Đưa."
“Tin.”
"Của ngươi..."
Quy Vương nói xong, cái đầu rùa đen lại dùng một tốc độ chậm đến khó có thể diễn tả thành lời, từ tốn lộ ra nụ cười ngốc nghếch của một con rùa.
Thiếu chút nữa, cả người Lâm Ân đã rơi vào trạng thái mơ màng vì thiếu dưỡng khí do nín thở quá lâu.
Hắn lau mồ hôi lạnh mới tràn ra trên đầu, sau đó cầm bức thư tín trên tay, trịnh trọng và nghiêm túc đưa cho Quy Vương, thành khẩn nói: "Vậy làm phiền ngươi rồi. Ta nghe chủ nhân của các ngươi nói, các ngươi chỉ cần một chút mô hoặc là khí tức từ trên thân thể mục tiêu cần truyền tin, là có thể nhanh chóng định vị mục tiêu, sau đó gởi thư cho đối phương..."
Lâm Ân nói xong, lại vươn tay tìm một chút mảnh vụn răng của Tiểu Tiểu mà không lâu trước đó, hắn vừa cạo xuống từ trên cây Thần Thánh Trường Mâu.
"Nó tên là Tiểu Tiểu, các ngươi nhớ kỹ khí tức này, và nhất định phải mau chóng giúp ta đưa bức thư đến tận tay nó."
Quy Vương ngửi ngửi vài hơi, rồi dùng tốc độ chậm đến mức khó có thể diễn tả bằng lời, vươn cái đầu rùa đen tới, chậm rãi hé miệng, ngậm bức thư trên tay hắn.
"Được..."
Sau đó ngay dưới cái nhìn chăm chú muốn tắc nghẽn cơ tim của Lâm Ân, Quy Vương dùng tới mười phút để chậm rãi quay đầu về phía sau lưng mình.
Cùm cụp ——
Chỉ thấy phía sau lưng nó tiếp tục chậm rãi mở ra một cái cửa nhỏ.
"..."
Đến đây, Lâm Ân đã trở nên nóng nảy rồi, hắn lập tức vồ lấy bức thư kia, dùng tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng nổi, nhét vào khoảng không gian ngầm đằng sau cái mai rùa của nó, rồi “Ba” một tiếng đóng cửa luôn thay nó.
"Ta..." Quỷ Vương chậm rãi hé miệng, ngốc nghếch nói.
Nó vừa nói vừa chậm rãi khua khoắng tứ chi, dùng một loại tốc độ chỉ có thể thấy được nếu nhìn bằng kính hiển vi, bắt đầu thẳng tiến ra ngoài cửa chính.
"Muốn..."
Huyệt Thái Dương trên đầu Lâm Ân điên cuồng giật giật, hắn không thèm để ý tới nó nữa, cứ mặc cho nó bò về phía trước, sau đó, ánh mắt hắn lập tức dừng trên người con Thú Chiết Dược Hư Không đang nóng lòng muốn thử bên cạnh.