Vu Thần bực bội rồi từng bước từng bước, không ngừng thu hẹp lại khoảng cách với hắn, nghiến răng hung hăng nói: "Theo ta, đây là ngươi cố ý làm như vậy! Ngươi, tên khốn nạn này!"
"Ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải một nhân loại bình thường rồi, chẳng trách ngươi lại tiếp cận khuê nữ của ta. Ngươi chính là một tên lolicon đê tiện vô sỉ hạ lưu! Hóa ra ngươi lại có khẩu vị như thế này! Ta trân trọng thông báo cho ngươi biết, lần này ngươi xong đời rồi!"
Lâm Ân lập tức chấn động, hắn có cảm giác mình vừa bị người ta sỉ nhục vô cùng nặng nề.
Rõ ràng đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn rất nhỏ, nhưng ai ngờ, chỉ một sự cố nho nhỏ lại đẩy vấn đề đi quá xa, tới loại tình trạng này rồi!
Thử hỏi, hắn còn có thể nhẫn nhịn được nữa không?
Lâm Ân lập tức (〝 ▼ 皿 ▼) dựng một ngón tay lên, nói: "Bác gái, thuốc có thể uống bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Con người của cháu từ trước đến nay vẫn vô cùng đứng đắn, nếu cháu thực sự là một tên lolicon hạ lưu, thì vì sao cháu không trực tiếp lựa chọn tái hiện lại thời điểm bác đang tắm rửa chứ?"
"Chẳng phải làm như vậy càng khiến người ta thêm hưng phấn hơn hiện tại ư?"
Nhưng vừa nói xong, Lâm Ân lại lập tức ý thức được rằng… mình lỡ lời rồi.
Tuy tồn tại ở trước mặt hắn chỉ là một tiểu Lol cỡ lớn thoạt nhìn đáng yêu, vô hại, nhưng về bản chất, bà ấy vẫn là mẹ của Tiểu Tiểu, là cái đầu Vu Thần đáng sợ kia nha!
Lâm Ân càng nghĩ càng run rẩy.
Và đúng như những gì vừa nghĩ tới, hắn lập tức nhìn thấy vẻ mặt của tiểu Loli đi tất đen kia, đã chuyển thành đỏ ửng, đầy phẫn nộ rồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng kêu to vang lên.
Má nó ——
Lâm Ân đang nằm trong tay bà ấy lập tức “Ba” một tiếng bay thẳng ra bên ngoài.
"Có giỏi ngươi thử một lần đi!"
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, vội vàng chạy tới, dùng sức bổ nhào về phía trước, vươn hai tay tóm lấy Lâm Ân vừa bị ném bay ra xa.
Mà mắt thấy Vu Thần đang nghiến răng nghiến lợi, hung hăng xắn tay áo, mang theo khí thế hung hăng, lập tức muốn lao về phía Lâm Ân, tiếp tục tính sổ, thì đột nhiên từ phía xa xa, có một tiếng cười nhạo vô cùng chói tai truyền đến.
Vu Thần lập tức chấn động toàn thân.
Rất nhanh sau đó, bà ấy đã nghe được tiếng nhảy “Rầm rầm” truyền đến.
"Cha? Người tỉnh rồi?" Tiểu Tiểu vừa mừng rỡ ôm lấy Lâm Ân chạy qua bên đó.
Cái đầu Thái Thản đầy vẻ dữ tợn, lập tức cười lạnh nhìn về phía Vu Thần, nói: "Đúng rồi —— sau khi nghe được động tĩnh bên này —— ta đã nhanh chóng tỉnh lại để chuẩn bị cười nhạo bà ta—— "
"..."
"..."
Sau đó ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn một chút ngây dại của Lâm Ân và Tiểu Tiểu, cái đầu Thái Thản vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh trên môi, lập tức đi tới quay chung quanh cái đầu Vu Thần đã biến thành tiểu Loli.
Ánh mắt rà soát từ trên xuống dưới, không ngừng đánh giá.
Sau đó, cái đầu Thái Thản lập tức cười lạnh, nói:
"Phì phì —— "
"Thứ này có phải là vị vu nữ đại danh đỉnh đỉnh kia không —— chỉ vài phút không nhìn thấy ——bà ta lại trở thành xấu xí thế này rồi—— "
Sắc mặt của Vu Thần thời kỳ tuổi trẻ lập tức đỏ lên, hiển nhiên đã thẹn quá hoá giận rồi.
"Đây là ngươi —— ở thời kỳ chưa đủ lông đủ cánh ——sao?"
"Lùn quá à nha—— rõ ràng là một thành viên của Thái Thản tộc chúng ta, lại có thể lùn thành cái dạng này —— xem ra là mãi về sau này, ngươi mới trải qua lần phát dục thứ hai rồi —— "
"Y ——lúc còn đi học ngươi đã bắt chước người ta tô son môi rồi ——chơi bời ghê đấy ——còn bắt chước người ta đi tất đen nữa? Khá cấp tiến à nha —— "
"Ta cứ cho rằng từ nhỏ đến lớn ——ngươi đều là thứ ma nữ ác liệt kia—— hóa ra —— ngươi cũng có thời điểm ngốc ngốc đáng yêu thế này —— "
Cái đầu Thái Thản lập tức vươn xúc tu tới, đùa nghịch món đồ trang sức hình thỏ tai cụp trên đầu Vu Thần, rồi tiếp tục mở miệng trêu chọc: "Một vu nữ đại danh đỉnh đỉnh ——cũng đeo loại đồ trang sức này sao—— "
"Ha ha ha ha cáp!"
Cái đầu Thái Thản không chút kiêng nể bắt đầu há họng cười ha hả, giọng cười cực kỳ khoa trương, cực kỳ càn rỡ, hiển nhiên tâm trạng hiện tại của ông ta rất vui, vô cùng tỉnh táo.
"Ngươi làm—— ngươi làm —— nàng thỏ [1] —— sao —— "
Cái đầu Thái Thản vừa cười vừa nhả ra một câu, tâm trạng càng thêm khoái chí.
Vu Thần nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt, vang lên âm thanh “Ca ca ca”, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Ừ, bà ấy vừa bị tên trượng phu khốn kiếp của mình nhìn thấy dáng vẻ bản thân lúc nhỏ, cũng không có gì to tát đúng không? Nhưng vấn đề là sau khi nhìn thấy, tên khốn kiếp kia lại không chút kiêng nể mà há họng cười hà hà, còn luôn mồm châm chọc nữa chứ?
Đấy thử hỏi, ai rơi vào tình huống này mà không tức giận?
Lại nói, khi còn sống trước kia, cả lúc đứng trước mặt nữ nhi lẫn lúc đứng trước mặt hắn, bà ấy vẫn một mực duy trì hình tượng quý phu nhân vô cùng cao sang, nào có giống hiện tại?
Ngay trong nháy mắt ấy, Vu Thần lập tức thẹn quá hoá giận mà ngẩng đầu, lia ánh mắt sắc nhọn hơn dao, nhìn về phía Lâm Ân, chỉ một ánh mắt lại gần như có thể xé toạc cả người hắn ra.
Tới cuối cùng… vẫn là hình tượng tiểu Loli này hại, bởi vì quá mức non nớt khiến cho ánh mắt của bà, dù đã rất cố gắng trợn trừng lên, tỏ vẻ đáng sợ, nhưng nói cho cùng, vẫn rất khó mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp.
Đương nhiên, nhận xét này đã loại trừ yếu tố hình thể ra ngoài rồi.
Vu Thần nhắm mắt lại, tiếp tục "Ca ca" nghiến răng, nắm chặt hai tay nói: "Cười đủ chưa? Đồ ngu ngốc kia, đây chỉ là một sai lầm nho nhỏ thôi. Theo ta nghĩ, hẳn là tên phế vật như ngươi cũng rất muốn được thử nghiệm một lần biến trở về dáng vẻ trước kia?"
"Nhưng thật có lỗi, nữ tế hiền lành của ta không giúp được những tên phế vật có ác ý với hắn, cho nên dù ngươi muốn biến trở về, cũng không có cơ hội đâu."
Cái đầu Thái Thản cũng "Ca ca" cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "A —— ngươi có thể thôi miên chính mình ——thì cho rằng ta không thể sao —— "
-----------------
[1] : Nàng thỏ là một thuật ngữ, đôi khi cũng được dùng như một loại từ lóng ở xã hội phương Tây, nó chỉ những cô gái ăn mặc phục trang với tạo hình con thỏ một cách gợi cảm, hấp dẫn có tính gợi dục, hư hỏng, lệch lạc. Nổi tiếng là loài vật mắn đẻ, ở phương Tây, loài thỏ thường được gắn với yếu tố tình dục với sự ngây thơ.