Vu Thần lạnh lùng đưa ánh mắt đầy giễu cợt liếc nhìn ông ta, trào phúng nói: "Dựa vào ngươi? Một tên mãng phu trong đầu đều là cơ bắp? Ngươi có thể chơi được chú thuật tinh vi hả? Bớt mạnh miệng giùm cái đi, hơn nữa với loại trọng lượng thân thể này, dù ngươi muốn tự thôi miên chính mình, cũng không có khả năng!"
Cái đầu Thái Thản cười lạnh nói: "Ai bảo —— ta muốn dùng —— thôi miên —— "
Vu Thần khẽ nhướng mày.
Mà cũng chính tại một khắc này, ngay tại dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của Lâm Ân và Tiểu Tiểu, hai nhánh xúc tu từ bên trong cái đầu Thái Thản nọ, đã nhanh chóng nổ bắn ra ngoài, trực tiếp cuốn lấy một ngọn núi nhỏ nằm cách đó không xa.
Xoạt ——
Lâm Ân và Tiểu Tiểu đều trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt ẩn chứa khiếp sợ vô cùng nhìn ngọn núi nhỏ kia trực tiếp bị cái đầu Thái Thản ném lên cao cao.
Bởi vì tốc độ này quá nhanh, bởi vậy gần như chỉ trong giây lát, ngọn núi nhỏ ấy đã hóa thành một điểm sáng nhỏ.
Đinh ——
Điểm sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
"Biến mất rồi!" Lâm Ân khiếp sợ nói.
"Ném lên cao quá!" Tiểu Tiểu kinh dị nói.
Cái đầu Thái Thản cười lạnh một tiếng, lập tức hoạt động một chút cơ bắp trên mặt, sau đó tìm một vị trí chính xác để di chuyển mình qua.
"Nói cho ngươi biết, một Thái Thản Chân chính—— chưa bao giờ dùng đến những thứ hoa hoè hoa sói đó —— "
"Ta đã giảm lực phòng ngự ——của mình xuống mức thấp nhất —— cũng đã ngăn chặn khả năng trinh sát và phản ứng——của ý thức rồi —— "
"Ngươi có thể so sánh với ta sao? —— ngươi ngẫm lại xem, mình có so sánh được hay không? —— ha hả ha hả —— "
Oanh ——
Cùng thời điểm đó, một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn khiếp sợ của Lâm Ân và Tiểu Tiểu, ngọn núi nhỏ vừa bị ném lên trời cao kia, đã dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà rơi xuống, rồi trong tiếng cười nhạo của cái đầu Thái Thản, nó “Oanh” một tiếng, nện thẳng xuống đầu ông ấy.
Tro bụi vù vù bay đi.
Chỉ thấy cái đầu Thái Thản đã ngây ngất (x﹏x) nằm dưới đất, đầu lưỡi thật dài thè ra bên ngoài, dịch óc đặc sệt, dấp dính, không ngừng “Ùng ục ùng ục” xịt tứ tung ra, toàn bộ đống xúc tu xung quanh đều giật giật, giật giật.
"Nhớ kỹ ——" Cái đầu Thái Thản cố gắng run rẩy, dựng một nhánh xúc tu lên, rồi gian nan mà hữu khí vô lực nói: "3001 năm trước —— đó là thời kỳ đỉnh phong nhất của ta—— chỉ cần tái hiện trở về —— nhạc phụ liền —— che chở cho ngươi cả đời —— "
Ba ——
Ông ấy vừa nói xong, nhánh xúc tu nọ cũng rũ xuống mặt đất, không còn bất cứ âm thanh nào vang lên nữa.
"Cha ơi!" Tiểu Tiểu lập tức run rẩy mà quỳ xuống.
"Bác trai à!" Lâm Ân cũng run rẩy, hốc mắt đỏ ửng ướt mem.
Gió lạnh tiêu điều.
Kẻ tóc đen tiễn người đầu bạc.
Bầu không khí bi thương không thể nói rõ thành lời, lập tức tỏ ra trắng trợn vô cùng, hung hăng lan tràn ra xung quanh.
Cảm giác kỳ diệu hệt như đang tiễn người nhà đến nơi an nghỉ cuối cùng, xuất hiện tự nhiên như thật.
Hai người Lâm Ân cùng giàn giụa nước mắt, không ngừng gào khóc lên.
"..."
"Phụ thân ngươi còn chưa chết đâu, khuê nữ ngươi khóc cái gì?" Vu Thần ôm ngực, huyệt Thái Dương run rẩy nói.
Tiểu Tiểu o(╥﹏╥)o vừa thổn thức vừa lau nước mắt, nói: "Bác sĩ ca ca khóc —— Tiểu Tiểu cũng khóc theo ——không hiểu vì sao trong lòng Tiểu Tiểu lại cảm thấy bi thương vô cùng —— ô ô —— "
Khóe mắt trên cái đầu Vu Thần lập tức co rúm lại, cắn răng nói: "Thằng nhóc kia, ngươi khóc cái gì?"
Lâm Ân lau hai hàng lệ trên mặt, hốc mắt ửng đỏ nói: "Thực xin lỗi, là cháu đã thất lễ rồi. Trước kia cháu thường xuyên đi theo thầy mình ra xung quanh xử lý chuyện tang lễ. Lần này là bệnh nghề nghiệp thôi, đúng là không thể gặp loại cảnh tượng này được, vừa thấy là không nhịn nổi sẽ rơi nước mắt. Trước kia, mỗi lần khóc, cháu còn được 50 đồng tiền đó..."
Tiểu Tiểu o(╥﹏╥)o nói: "Ô ô —— được rất nhiều nha —— "
"..."
"..."
Vu Thần từ từ nhắm mắt lại, rồi “Ca ca ca” nắm chặt hai tay.
Không được!
Bà cứ có cảm giác nếu tiếp tục cho khuê nữ nhà mình ở cùng một chỗ với nhân loại kia, thì sớm muộn gì nữ nhi ngoan ngoãn của bà ấy cũng bị hắn ảnh hưởng mà trở nên không bình thường mất!
Nhân loại này, rốt cuộc là hắn có biết mình cực kỳ khác biệt với một người bình thường hay không?
"Đừng có khóc nữa!" Cái đầu Vu Thần mở to mắt, run rẩy nói: "Hắn đã tốn công hao sức làm cho mình ngất đi như vậy, ngươi cứ xem xem có thể tái hiện cho hắn hay không đã?"
Lâm Ân lau nước mắt đi, thoáng suy nghĩ một lát, rồi cảm ứng chút tinh thần lực ít ỏi còn dư lại của mình và suy tư nói: "Tinh thần lực của cháu đã thấy đáy rồi, dù hiện tại có thể bài trừ đi những nhân tố quấy nhiễu khác, thì với lượng tinh thần lực hiện giờ của cháu cũng không có mười phần nắm chắc..."
Vu Thần cười lạnh một tiếng, nói: "Tưởng gì chứ chuyện này thì dễ làm, nếu thiếu tinh thần lực, ta có thể cho ngươi, ngươi chỉ cần tái hiện cho hắn là được."
Lâm Ân suy nghĩ một lát, rồi nhanh chóng gật đầu.
Hắn đứng dậy từ trên tay Tiểu Tiểu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, chậm rãi vươn tay về phía cái đầu Thái Thản đang trong trạng thái hôn mê kia (x﹏x).
【 đinh! Xin hỏi có lập tức phát động kỹ năng: "Ký ức lúc trước đã mất đi" với cái đầu Thái Thản hay không? 】
"Có!"
【 đinh! Kiểm tra đo lường thấy độ bài xích của mục tiêu đối với ngươi là 120%, độ kháng cự đối với ngươi là: 200%, độ tin cậy đối với ngươi gia tăng -20%, không thể hoàn thành tái hiện! 】
【 đinh! Kiểm tra đo lường thấy mục tiêu đang rơi vào trạng thái hôn mê cường độ cao, kiểm tra đo lường thấy tâm linh của mục tiêu đã mở ra quyền hạn đặc thù đối với ngươi, tạm thời xóa đi ảnh hưởng trên các phương diện, có thể tiến hành ảnh hưởng. 】
"Hóa ra thật sự có thể?"
Vẻ mặt Lâm Ân vô cùng bình tĩnh, hắn lập tức cân nhắc tới một loại phương thức khác để sử dụng “ký ức lúc trước đã mất đi”, nếu không dùng được trong trạng thái bình thường, thì tìm một cơ hội nào đó đánh ngất đối phương, là có thể hoàn thành được?
Ngay lập tức, trong đầu Lâm Ân đã hiện ra một chút hình ảnh không thể miêu tả được.
Nhưng rất nhanh hắn đã ném đi loại ý tưởng vạn ác đó, vẻ mặt cũng khôi phục trạng thái bình thường.
"Một khi đã như vậy, phát động!"