Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Cõi Chết!

Chương 210: Cõi Chết! Chương 210: Cõi Chết!

Cái đầu Thái Thản lạnh nhạt mà nâng đầu lên, nói: "Đương nhiên chúng ta không phải dân bản địa của thế giới này —— ta nghĩ hẳn là ngươi cũng đã biết rồi—— chúng ta là Thái Thản Cự Nhân —— Là một chủng tộc tối cao có thể sánh vai cùng Thần linh—— "

Lâm Ân nghe mà chấn động.

Cái đầu Thái Thản vẫn thản nhiên nói: "Mà thế giới này của các ngươi —— bị chúng ta gọi là 【 Cõi Chết 】—— là một thế giới hắc ám bị chúng Thần vứt bỏ——"

(Cõi Chết hoặc là Tử Giới nha)

"Nguyền rủa —— hỗn loạn —— bất hạnh —— oán hận —— tất cả những thứ rác rưởi và người chết không nên tồn tại trong hiện thực—— đều bị kéo vào thế giới này —— trọn đời không được siêu sinh —— "

"Đương nhiên —— ngoại trừ những thứ rác rưởi kia—— vẫn còn rất nhiều tổ chức tự cho là thần thánh—— cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít mà can thiệp vào thế giới này —— thậm chí là phái binh khai chiến cùng đám quái vật ở bên trong thế giới này—— "

Ông ấy nói đến đây, lại liếc mắt nhìn Lâm một cái Ân: "Mà những kẻ vô tội giống các ngươi, bởi vì xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn —— hoặc là các loại nguyên nhân đặc thù mà rơi xuống thế giới này——cũng không phải ít—— "

Lâm Ân nghe xong, chợt lộ vẻ mặt suy tư.

Hồi lâu sau, hắn lại nghiêm túc mà ngẩng đầu, thành thật hỏi: "Vậy phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này? Trở lại thế giới vốn có trước kia?"

Nghe vậy, trên mặt cái đầu Thái Thản lập tức lộ ra một nụ cười đầy dữ tợn, giống như vừa nghe được một câu chuyện nực cười nhất trong thiên hạ, trong giọng nói của ông ấy cũng mơ hồ mà bắt đầu trở nên hỗn loạn: "Rời khỏi sao—— đúng vậy —— các ngươi có thể rời khỏi —— bởi vì các ngươi là người sống—— "

"Nhưng muốn trở lại thế giới vốn có trước kia —— cũng không phải đơn giản như vậy —— nhìn thấy không, trên bầu trời có vô số những ngôi sao —— mà ngươi vốn không có——đèn hiệu từ thế giới mà ngươi từng rơi xuống nơi này—— thì làm sao ngươi có thể—— tìm được thế giới vốn thuộc về mình từ bên trong hàng sa số những ngôi sao trên kia——"

Lâm Ân nghiêm túc nhìn thẳng vào ông ấy, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt lại.

"Xem ra —— ngươi rất muốn về nhà ——" Cái đầu Thái Thản ác độc cười cười, lại nói: "Đúng vậy —— ai mà không muốn về nhà chứ—— ai muốn vĩnh viễn ở lại bên trong——thế giới ác độc này —— "

Ông ấy vừa dữ tợn cười vừa ngước mắt lên.

Đôi mắt tràn ngập ác độc, châm chọc và hỗn loạn ấy đang chăm chú nhìn vào bầu trời đêm tối đen kia.

"Ba ngàn năm —— ta đã bị nguyền rủa áp chế ở trong này —— suốt ba ngàn năm rồi ——"

"Hận thù—— phẫn nộ ——lửa giận trong lòng ta vĩnh viễn bùng cháy lên, mãi mãi không bao giờ cạn kiệt——để mỗi khi ta nhớ lại quá khứ trước kia—— những thứ nguyền rủa ấy sẽ tra tấn ta —— nhưng chúng nó càng tra tấn ta —— ta lại càng không cam lòng —— "

Đột nhiên ông ấy phá lên cười điên cuồng mà ác độc.

Thật nhiều những nhánh xúc tu đặc sệt, dấp dính, tối đen, từ bên trong hốc mắt, bên trong lỗ mũi, lỗ tai, khoang miệng lan tràn ra ngoài.

Mà phía trên mỗi một nhánh xúc tu đều “Phừng phừng” bốc cháy lên một ngọn hỏa diễm màu đen.

Tâm thần Lâm Ân “Ầm ầm” chấn động, hắn lập tức ngẩng đầu, nói: "Bác trai!"

"Ha ha ha —— ta cũng muốn trở về —— thế giới của ta—— để đốt hết bọn chúng—— ăn sạch bọn chúng —— "

Trong mắt cái đầu Thái Thản cũng bắt đầu bốc cháy lên một ngọn lửa phẫn nộ, hừng hực hỗn loạn.

Những nhánh xúc tu đang bị thiêu đốt kia, giống như một dòng nước chảy đặc sệt, dấp dính, không ngừng bùng cháy lên, lại không kiêng nể gì bắt đầu lan tràn khắp vùng hoang dã.

【 cảnh báo! Cảnh báo! Độ hỗn loạn của mục tiêu đang gia tăng trên diện rộng! Xin ký chủ lập tức rời khỏi! 】

【 cảnh báo! Cảnh báo! 】

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở dồn dập của hệ thống.

Hiển nhiên là đoạn đối thoại vừa rồi đã khiến cái đầu Thái Thản lại một lần nữa hồi tưởng về tai họa trong quá khứ.

"Ta cũng không muốn bị—— nhốt ở chỗ này —— biến thành loại quái vật trước mắt—— để mà chịu khổ —— để nhận hết mọi đớn đau—— khiến cho thê tử của ta —— nữ nhi của ta —— nhận hết mọi thống khổ—— "

Trong nháy mắt, ông ấy dữ tợn mà ngẩng đầu lên, ánh mắt đâm thẳng vào mảnh không trung tăm tối.

"Thiên —— Các ngươi ——không đè ép được ta —— các ngươi ——không trói buộc được ta —— "

"Một ngày nào đó —— ta sẽ đạp lên mảnh địa ngục này mà trở về ——đốt sạch cả đám các ngươi—— "

Một tiếng rít gào hỗn loạn mà cuồng nộ vang lên.

Rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú Lâm Ân, cái đầu Thái Thản tác dụng lực vào đống xúc tu nhiều vô tận, một mực bị thiêu đốt của mình, để rồi nhảy thẳng về phía bầu trời tối tăm vô tận.

Chỉ trong nháy mắt, cái đầu khổng lồ bị lửa giận hừng hực thiêu đốt lại giống như một thanh trường mâu cắt qua thương khung, thề phải hung hăng xóa sổ toàn bộ những thứ hắc ám dám cả gan trói buộc ông ấy kia.

Lâm Ân khiếp sợ, đưa mắt nhìn cái đầu nọ, nhìn thấy ông ấy hóa thành hỏa cầu, mang theo uy năng phá diệt, một mực lao thẳng về phía hư không tối đen kia.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc, bóng dáng nọ sắp biến mất ở phía cuối tầm mắt của hắn, thì “Hoa lạp lạp” —— Lâm Ân chợt nhìn thấy, từ bốn phương tám hướng, bên trong mảnh đại địa tối đen nọ, đột nhiên lại phụt ra từng sợi xiềng xích hư vô mà u ám, nhanh chóng bắn thẳng lên không trung.

Mỗi một sợi xiềng xích đều dài tới mấy chục mét, nhưng lại hư vô, gần như trong suốt.

Tựa như một cú nhảy của cái đầu Thái Thản kia, đã động đến một loại nguyền rủa lạnh như băng nào đó rồi.

Ông ——

Giây tiếp theo, cha của Tiểu Tiểu vốn đã nhảy lên bầu trời, chuẩn bị đột phá sự trói buộc của màn đêm kia, lại lập tức bị những chuỗi xiềng xích hư vô vừa xuất hiện nọ, trói buộc lại, ngay trên tầng trời vô biên vô hạn ấy!

Oanh ——

Cái đầu khổng lồ nặng nề rơi thẳng xuống đất, đập ra một cái hố to, phừng phừng bốc cháy.

Phập —— phập —— phập ——

Những chuỗi xiềng xích hư vô kia giống hệt những con rắn không ngừng quất xuống đầu ông ấy, để lại những vết thương dài dằng dặc, đầy tro bụi trên đầu, trên gương mặt của ông.

"Ha ha ha ha —— ha ha ha ha —— " Cái đầu Thái Thản mở miệng, bật ra một tiếng cười đầy dữ tợn, điên cuồng, một mực chịu đựng những cú quất trời giáng kia.

"Các ngươi ——không vây khốn được ta —— các ngươi không cho ta chết —— các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện sống —— ha ha ha ha —— "

Bình Luận (0)
Comment