Hẻm Du Hồn.
Tiệm Dược Tề Cưa Máu.
Lâm Ân mỏi mệt, kiệt sức quay về tòa lầu của mình, lập tức leo lên giường, nhắm mắt lại.
Rốt cuộc cũng trở về rồi.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Thậm chí toàn bộ những gì trải qua trong ngày hôm nay còn đặc sắc hơn cuộc sống đơn điệu trong suốt hai năm trước kia của hắn.
Hắn đã tiễn Tiểu Tiểu và cha mẹ cô bé rời đi, nhưng hiện giờ đã có Thị Giới, về sau muốn liên hệ với bọn họ cũng dễ dàng hơn một chút.
"Đi ngủ thôi! Tôi cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, sau đó nhanh chóng chuyển chức, kinh nghiệm đã tích lũy lại nhiều lắm rồi."
Lâm Ân nhắm mắt, nằm thoải mái trên giường, rất nhanh đã bước vào mộng đẹp.
...
Rạng sáng.
Trong mảnh sương mù màu đen bao phủ quanh hẻm Du Hồn, chậm rãi xuất hiện hai bóng người cao lớn.
Một người trong đó toàn thân đều là cơ bắp, nhưng khắp nơi đều có dấu vết khâu lại, xấu xí vô cùng.
Một người khác là vị phu nhân cao tới ba mét, trên người mặc bộ váy dài hoa mỹ, đội mũ che nắng to to, trên ngón tay thon dài lại đeo từng chiếc nhẫn bảo thạch tuyệt đẹp, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
"Bà khẳng định là ba Kẻ Săn Đầu căn nguyên kia đã đi rồi?" Cưa Máu có chút lo lắng hỏi han.
Phu nhân con rối đoan trang ôm ngực, liếc mắt nhìn ông ấy, nói: "Tôi vẫn luôn quan sát từ lúc đó đến giờ. Nhóm sinh vật kia đã rời đi được mấy tiếng rồi, nhưng nói thật, cả tôi cũng không ngờ, một tên quái khâu lại như ông lại có thể dạy dỗ ra một tên học trò lợi hại đến vậy."
Cưa Máu nhíu mày, khiêng dao cạo nói: "Không liên quan gì tới tôi. Ngay cả tôi cũng không biết rốt cuộc là nhóc con kia làm như thế nào lại có thể kết bạn với tồn tại cấp bậc này. Tôi vừa rời khỏi cửa hàng được vài ngày thôi mà..."
Phu nhân con rối ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cánh cửa tiệm rách nát phía xa xa.
"Tới rồi."
Bà kiên định nói, cũng âm thầm nắm chặt hai tay.
Một thiếu niên ưu tú như vậy, nếu thực sự ở lại nơi chim không thèm ị này, đúng là quá đáng tiếc rồi.
Mặc kệ nói như thế nào, cứ phải thân mật tiếp xúc với hắn một chút, lưu lại ấn tượng tốt, sau đó lại tiến hành từng bước công lược theo chất lượng, chậm rãi giới thiệu mấy đứa con gái của ta cho nhóc con đẹp trai này.
Rất nhanh, hai người Cưa Máu đã đi tới trước cửa Tiệm Dược Tề Cưa Máu.
"Chúng ta trực tiếp đi vào hả?" Phu nhân con rối nhướng mày hỏi.
Cưa Máu vui tươi hớn hở, nói: "Đừng! Học trò của tôi là một người vô cùng tận tụy và nghiêm túc với cương vị công tác của mình. Lần đó, trước khi rời đi, tôi từng dặn dò thằng bé ở lại trông cửa tiệm, khẳng định là nó sẽ cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ với nhiệm vụ này. Nếu chúng ta thực sự không đánh tiếng gì đã đi vào, học trò của tôi sẽ trực tiếp ra tay."
Nghĩ như vậy, ông ấy cũng cực kỳ vui mừng.
Bởi vì nói như thế nào thì nơi này cũng là thế giới hắc ám.
Mà quan trọng hơn, đúng là mấy ngày không gặp, ông đã phải nhìn đứa học trò nhà mình với cặp mắt khác xưa.
Hơn nữa, nếu những Kẻ Săn Đầu kia thật sự để lại cho hắn món đạo cụ mạnh mẽ gì đó, mà bọn họ lại trực tiếp đi vào, chẳng phải đang yên đang lành lại bị trọng thương sao?
Nói xong, ông ấy vui mừng đi tới trước cửa, “Đông đông đông” gõ ba tiếng, còn hô to về phía tòa lầu bên trong.
"Học trò! Thầy của con đã trở về! Mở cửa nhanh đi!"
...
Lúc này, ở bên trong lầu các.
Lâm Ân vốn đang ngủ say, lập tức theo phản xạ có điều kiện mà ngưng thần, mở to mắt, sau đó thẳng tắp ngồi dậy giống như cương thi.
"Là giọng của thầy?" Hắn ngẩn ra, rồi không chút do dự, cầm con dao lóc xương và khẩu súng lục đang đặt trước giường.
Ngay sau đó, dưới lầu lại một lần nữa truyền đến tiếng gọi của Cưa Máu: "Lâm Ân! Nhanh mở cửa! Thầy con đã trở về! Thầy cần tử tế nghỉ ngơi một chút, con có nghe được không?"
Lâm Ân vội vàng hô lớn: "Con lập tức chạy ra đây, người chờ một lát! Con nhớ người muốn chết rồi!"
Không nói hai lời, Lâm Ân nhanh chóng mặc y phục, cầm dao lóc xương, “Đặng đặng đặng” nhanh chóng đi xuống cầu thang.
...
Bên ngoài cửa chính.
Cưa Máu mỉm cười, trên gương mặt xấu xí kinh hồn, lộ ra một chút vui mừng.
"Bà nghe chưa? Tri kỷ biết bao, thâm tình biết mấy, nhóc con này chính là đứa học trò được tôi yêu thích nhất trong mấy năm qua đó, chúng tôi luôn luôn yêu thương nhau, tuy là thầy trò, lại thân thiết như cha con."
Gương mặt phu nhân con rối cũng rạng rỡ hơn, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác học trò của ông là một đứa nhỏ không tồi."
Cưa Máu (❁´◡`❁) đi đến trước cửa, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Ông ấy đã cảm nhận được khí tức của học trò mình ở trong tiệm, hắn đang nhanh chóng tới gần.
Trong đầu Cưa Máu đã hiện lên hình ảnh thầy trò gặp lại nhau. Đoạn video này bắt đầu từ khoảnh khắc Lâm Ân mở cửa ra, sau đó đứa học trò khôn khéo, thông minh của ông nhìn về phía ông với hai hàng lệ nóng, xa cách lâu ngày gặp lại.
A!
Nghĩ thoáng qua cũng thấy hình ảnh này vô cùng rung động lòng người.
Hai mắt ông có chút ướt át, từ từ nhắm mắt nói: "Lâm Ân, thầy..."
Phập ——
Cưa Máu (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Phu nhân con rối: "(ΩДΩ) oa a a a!"
Chỉ thấy một con dao lóc xương, “Phập” một tiếng, lập tức xuyên qua ván cửa bên kia, đâm thẳng vào người Cưa Máu bên này.
Đồng thời từ bên kia truyền đến tiếng hô to của Lâm Ân: "Không chịu đổi mới một chút gì! Lợi hại thật! Hôm trước vừa có kẻ tới lừa tao, hôm nay lại có một kẻ khác tới giả mạo làm thầy của tao? Mày nói xem, tao không đâm cho mày thêm mấy nhát dao đúng là có lỗi với chính mình rồi?"
Phập ——
Phập ——
Phập ——
Một lần đâm tới ba dao!
Cưa Máu (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
"Học...Học trò à..." Cưa Máu trợn to đôi mắt già nua, run rẩy mà vươn tay nói: "Ta... Ta... Ta thực sự là... Thầy..."
Phập ——
Lại một dao không thương tiếc.
Cưa Máu (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Phu nhân con rối (ΩДΩ) giơ hai tay lên, đã rơi vào tình trạng cứng đờ cả người, một câu cũng không nói ra được.
Đây là nghi thức hoan nghênh của Tiệm Dược Tề Cưa Máu các ông hả?
Không thích hợp nha!
Cái này quá mức hardcore rồi!
(Từ Hardcore này nó hơi nhiều nghĩa một chút, mn cứ hiểu là quá mạnh bạo ^^!)