Lâm Ân bình tĩnh đẩy đẩy chiếc kính mắt của mình, nói: "Con cam đoan là không có, thầy, ngã một lần, khôn hơn một chút, đồ nhi đã sớm sửa đổi cái tật này từ lâu rồi."
Cưa Máu thoáng buông lỏng một hơi, nói: "Vậy là tốt rồi..."
Nhưng sau đó, ông ấy vẫn quyết định lấy từ trong người ra một cái dụng cụ dò xét kim loại, tỉ mỉ dò xét hồi lâu trên bụng mình. Sau khi không nghe thấy mấy tiếng vang “Đinh đinh đinh”, ông mới chân chính yên lòng.
Phu nhân con rối ngạc nhiên nhìn hình ảnh quá đáng quá thể này.
Chuyện này...
Cưa Máu kia có thể hiểu rõ chuyện này cùng với chuẩn bị cẩn thận như vậy... Hơn nữa ông ấy còn có thể chính xác mà liệt kê ra lần lượt những vật phẩm đồ nhi mình có khả năng bỏ quên, thật hiển nhiên tình huống này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, mới có thể đưa ra kết quả tổng hợp chi tiết đến thế!
Nhưng … đây là loại hiểu rõ đau đớn tới cỡ nào chứ?
Bà càng nghĩ càng có cảm giác... Thiếu niên này tuyệt không bình thường giống như những gì mình vẫn tưởng!
Cưa Máu thở nhẹ một hơi, lập tức vươn tay vỗ vỗ bả vai Lâm Ân, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng: "Không tệ! Tuy bị con đâm cho mấy dao, khiến ta rất muốn vươn tay tát cho con vài cái, nhưng dưới tình huống không biết kẻ đứng bên ngoài là ai, con có thể quả quyết đâm một dao ra ngoài như vậy là... rất tuyệt, rất có phong phạm của thầy con năm đó. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."
Ông ấy cảm thấy vô cùng vui mừng.
Phu nhân con rối: "???"
Lâm Ân nghiêm túc lắng nghe lời thầy dạy bảo, sau đó cũng mở miệng phụ họa một câu: "Thầy dạy bảo, đồ nhi sao dám quên đi? Con vẫn nhớ thầy từng nói, nếu đến nửa đêm, không cần biết kẻ tới có phải là khách hàng hay không, cứ đâm một đao trước xem tình huống lại nói sau! Luôn luôn là đúng đắn!"
Phu nhân con rối: "!"
(ΩДΩ)?
Nói đùa hả?
Đây móa nó là loại dạy dỗ vớ vẩn gì chứ?
Bà không khỏi dùng ánh mắt kinh dị nhìn về phía hai thầy trò với vẻ mặt nghiêm túc đằng kia, nhìn Cưa Máu vừa bị đâm một dao, nhưng tới hiện tại đã cười vô cùng vui vẻ, lại nhìn Lâm Ân nhanh chóng cầm bút, rồi nghiêm túc mà “Xoát xoát xoát” ghi chép những lời Cưa Máu dạy bảo vào.
Bà cứ có cảm giác… mối quan hệ thầy trò của hai người này có mang theo một chút đặc tính đại gian đại ác nào đó!
...
"Thầy nhận được thư của con rồi." Cưa Máu toàn thân đầy băng vải, nặng nề nhắm mắt lại, tựa vào bàn giải phẫu, nói với Lâm Ân: "Vô cùng cảm tạ con đã viết cho thầy một phong thư y như quảng cáo, đọc mà xúc động lòng người như vậy. Khỏi phải nói, nội dung thật hữu hiệu, nó đã lập tức lừa gạt thầy của con đến đây rồi."
Lời này vừa nói ra, hốc mắt Lâm Ân lập tức trở nên ươn ướt.
Hắn lại một lần nữa nhớ đến những gì mình đã trải qua trong mấy ngày trước.
Hốc mắt càng ngày càng đỏ.
"Thầy, đồ nhi, (nghẹn ngào) thật sự rất sợ!"
"Thầy không biết đâu, từ sau khi thầy ra ngoài, chỉ còn lại một mình đồ nhi đối mặt với những con quái vật muôn hình muôn vẻ ngoài kia, mỗi lần khám bệnh cho bọn họ xong, trái tim đồ nhi đều bị dọa tới “Phù phù phù phù” không ngừng đập mạnh!"
"Nếu không phải đồ nhi cố gắng giả vờ trấn định, tuân theo phẩm chất tốt bụng của một vị bác sĩ... chỉ sợ lúc này đồ nhi đã... Đã..."
Đến đây, hắn nghẹn ngào không nói nên câu.
【 đinh! Độ che chở của Cưa Máu đối với ngươi +1】
【 đinh! Độ che chở của Cưa Máu đối với ngươi +1】
【 đinh! Độ che chở của Cưa Máu đối với ngươi +1】
"Thầy đều biết cả rồi." Hốc mắt Cưa Máu cũng đỏ, ông ấy vươn tay nắm lấy bả vai Lâm Ân, nói: "Mấy ngày nay... đã khổ cho con rồi, đều là thầy không tốt, bỏ con ở lại một mình trong tiệm, để con gặp phải nhiều ủy khuất như vậy..."
"Thầy... Con cũng..."
Oa ——
Lâm Ân lập tức cấu mình một cái, nước mắt giàn giụa tuôn rơi.
【 bí quyết sinh tồn tại dị giới 2: Con khóc sẽ làm mẹ đau lòng. 】
Cưa Máu nghẹn ngào, vội vàng vỗ vỗ lưng Lâm Ân, hốc mắt đỏ bừng, không ngừng an ủi.
Mà phu nhân con rối (꒪Д꒪) đang đứng một bên, trực tiếp rơi vào trạng thái đứng hình, một câu cũng nói không nên lời.
Khoan đã!
Cưa Máu, cái tên đầu gỗ kia, chẳng lẽ ông đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng rồi?
Ông nói với hắn những lời này, chẳng lẽ không định khởi binh vấn tội?
Còn nữa...
Hắn nói cái gì là ông lập tức tin ngay cái đó hả?
Trong lòng phu nhân con rối có một loại xúc động muốn phát điên lên.
Ông đã quên lúc ban ngày, tên đồ nhi này của ông còn oai phong tới mức cưỡi lên một con sinh vật căn nguyên chạy tán loạn khắp nơi sao?
Lúc ấy, ông có nhìn thấy hắn sợ hãi hay không?
Lúc ấy, rõ ràng hắn còn cười rất vui vẻ đó!
"Đồ nhi, mấy con Kẻ Săn Đầu căn nguyên kia là chuyện gì đã xảy ra? Chuyện này đã lan truyền khắp trong Thị Giới rồi!" Cưa Máu xoa hốc mắt đỏ bừng, mở miệng hỏi.
Lâm Ân (ಥ _ ಥ) nói: "Thầy... thầy cũng đã... Đã biết rồi ư?"
"Đó là buổi tối sau hôm thầy đi... một vị khách bước vào trong tiệm tìm bác sĩ khám răng... Vị khách đó là cái đầu lớn đến khủng khiếp như vậy... thiếu chút nữa đã dọa cho đồ nhi... bĩnh ra quần luôn rồi!" Lâm Ân lau nước mắt, tiếp tục nói: "Nhưng mà may mắn đồ nhi thông minh... biết tùy cơ ứng biến... đã giúp sinh vật cấp căn nguyên nọ chữa đau răng... Lúc này nó mới không ăn luôn đồ nhi... Bằng không đồ nhi thật sự đã toi đời rồi! Toi đời luôn rồi!"
Trong đầu Cưa Máu lập tức hiện ra một màn khủng bố đã phát sinh vào đêm hôm ấy.
Một cái đầu khổng lồ dữ tợn nở nụ cười gằn độc ác không ngừng tới gần đồ nhi của ông, mà đồ nhi của ông chỉ có thể cuộn mình ở trong góc, không ngừng run run rẩy rẩy, giống như một tiểu Loli bị quái thúc thúc tới gần, tràn đầy bất lực.
Ngươi kêu đi, kêu đi, kêu rách yết hầu cũng không ai để ý tới ngươi đâu!
Nghĩa đến hình ảnh đáng sợ như vậy... Toàn thân Cưa Máu không khỏi rùng mình.
Mắt thấy "Tình thương của cha" nồng đậm trong lòng Cưa Máu kia sẽ tràn ra bên ngoài, phu nhân con rối vội vàng vươn tay tới, "Ca ca" nghiến răng, nói: "Chờ một chút, ông đừng có vội tan chảy ra đây, sau đó thì sao? Vì sao khi chúng ta nhìn thấy cậu, cậu lại đang cưỡi trên đầu sinh vật cấp căn nguyên kia, tiêu diệt cả hiệp hội Ma Nhân?"
Lâm Ân ngẩn người, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía vị phu nhân cao ba mét, trước cong sau vểnh kia, ngơ ngác nói: "Thầy, vị này là..."
Cưa Máu ngẩng đầu, nhắm mắt nói: "Nhân tình của thầy!"