Anh trai Bạch Dật hưng phấn nhếch môi, để nước miếng từ bên trong chảy xuống, bàn tay nôn nóng cầm dĩa ăn lên, hưng phấn nói: "Nhưng khẳng định là anh có thể chữa khỏi bệnh cho Alice đúng không? Bác sĩ, anh có thể đúng không?"
Ngay sau đó, nam chủ nhân Carmel cười nói: "Cho nên chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc phong phú để tiếp đãi cậu, rất vinh hạnh vì cậu đã tới thăm căn nhà đơn sơ của tôi, bác sĩ ạ."
Ba người bọn họ đồng thời mở lớn cái miệng, khiến cho nụ cười tươi trên môi càng thêm rạng rỡ.
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ có thể lựa chọn: Trợ giúp khách hàng Alice trị liệu bệnh tật, khen thưởng nhiệm vụ: 1000 tiền khô lâu, 2000 kinh nghiệm, thù lao đặc biệt x1】
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: Sống sót rời khỏi ngôi nhà hạnh phúc, khen thưởng nhiệm vụ: 300 tiền khô lâu, 500 kinh nghiệm 】
Lập tức phát động hai nhiệm vụ.
Lâm Ân cũng rõ ràng cảm nhận được sự quỷ dị của nhiệm vụ lần này, nhưng hắn chẳng buồn suy nghĩ gì đã mỉm cười tiến lên, buông hòm thuốc xuống, ngồi vào chiếc ghế dựa dành riêng cho mình, rất tự nhiên cầm lấy dao nĩa, nói: "Cám ơn mọi người, làm một bác sĩ lại được mọi người nhiệt tình khoản đãi như vậy, tôi cũng có chút thụ sủng nhược kinh."
"Xin hỏi tiểu thư Alice hiện tại thế nào rồi? Có thể đưa tôi đi xem cô ấy hay không không?"
Nam chủ nhân nở nụ cười tươi chân thành nói: "Không nóng vội, con gái ngoan của tôi đang ngủ, con bé rất dễ mỏi mệt, bình thường khi con bé đi ngủ, chúng tôi sẽ không tới quấy rầy, bác sĩ cậu có thể ăn một chút đồ ăn trước, lại nghỉ ngơi một lát, từ từ thả lỏng người rồi mới tính đến chuyện khác, có được hay không?"
Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay.
Người hầu với vẻ mặt cứng ngắc từ từ đẩy một chiếc xe ăn đi tới trước mặt Lâm Ân, lại đặt một bộ chén đĩa xuống trước mặt hắn, bên trên có một cái nắp làm bằng bạc, còn chưa mở ra, mùi thịt nồng đậm đã ập thẳng vào mặt.
Nữ chủ nhân tươi cười nói: "Mời dùng, tôi rất vinh hạnh được mời bác sĩ nếm thử món ngon do đầu bếp của chúng tôi chuyên môn chuẩn bị cho cậu."
Lâm Ân vươn tay, mở cái nắp, ngay lập tức, một hương vị say lòng người nhanh chóng đập vào mặt.
Khoảng giữa cái dĩa lớn kia là một khối nội tạng đã trải qua tỉ mỉ trang trí, nấu nướng hoàn mỹ, bên trên còn một chút tương nồng đậm, chỉ nhìn một cái thôi cũng có thể kích thích khẩu vị của người ta.
Mà đúng vào lúc này, trước mắt Lâm Ân nhanh chóng hiện ra phần giới thiệu.
【 Thận của Bạch Dật】: quả thận mới mẻ vừa bị cắt ra ngoài, chín tám phần, trải qua kỹ năng nấu nướng không tồi, khiến miệng của người ta muốn động, ngon vô cùng.
Bạch Dật phía đối diện vẫn đang hưng phấn mà “Ba ba ba” vỗ cái bàn, khóe miệng chảy nước miếng trông có chút bệnh hoạn.
Lâm Ân: "..."
Lâm Ân khó xử nói: "Nhìn thật mỹ vị, nhưng tôi vốn không thích nội tạng..."
Chỉ trong nháy mắt, nụ cười tươi trên mặt ba người vừa rồi còn vô cùng thân thiện, lập tức đứng hình tại chỗ.
Những ngọn nến xung quanh không ngừng "Vù vù vù" lay động, thứ ánh sáng vốn đã trở nên rõ ràng trong đại sảnh đều chuyển thành sáng tối bất định, chớp lóe không ngừng.
Cậu —— không thích —— ăn món chúng tôi mời sao—— " Nữ chủ nhân nở nụ cười cứng ngắc, giọng nói kỳ lạ làm cho người ta cảm thấy không khoẻ.
"Quý bà đừng để ý, con người của tôi có điều thẳng thắn, không thích nội tạng, nhưng vẫn thích những thứ khác mà."
Lâm Ân tỏ vẻ vui tươi hớn hở, đứng lên, sau đó cầm lấy chén đĩa, dùng dĩa ăn khều tới mấy cái lạp xưởng được đặt trên cái bàn trước mặt, lại thuận tay cầm mấy quả táo theo. Hắn hé miệng, rắc một cái cắn xuống một cây lạp xưởng, nhai nhai hai cái rồi cười nói: "Thứ này không tồi."
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức cảm thấy miệng lạp xưởng này không đúng.
Ở thời điểm nhìn xuống, hắn mới phát hiện nửa cây lạp xưởng vẫn tỏa mùi thơm điếc mũi trong tay kia đã biến thành một đoạn ruột bị nhồi vào một thứ gì đó nồng đậm đặc sệt, dấp dính, lúc này, lượng lớn máu tươi từ bên trong đã bị đè ép phun ra ngoài.
【 ruột heo Phong Vị】: Dùng ruột heo mới mẻ, nhồi vào bên trong nguyên liệu thịt được lựa chọn tỉ mỉ từ trên người của mười lăm vị bác sĩ khác nhau, phong vị đa dạng, dư vị vô cùng.
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -10】
Nhưng nhìn thấy người một nhà kia vẫn đang dõi mắt nhìn mình, nụ cười tươi trên mặt Lâm Ân không thay đổi, hắn chỉ còn biết “Ken két ken két” nhai đống đồ ăn trong miệng, mùi máu tươi nồng đậm từ kẽ răng chảy xuôi ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ hưởng thụ trên mặt Lâm Ân, ba người lập lập tức khôi phục nụ cười tươi thân thiện, ánh nến không còn lay động nữa, không khí cũng lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều.
"Ăn nào! Ăn nào!" Lâm Ân mỉm cười vươn tay tới, vô cùng vui vẻ nói: "Tất cả mọi người đều ăn đi, đừng để một mình tôi ăn như vậy, tôi sẽ ngượng ngùng lắm đó."
Nói xong, Lâm Ân cầm lấy quả táo trên tay kia
Đỏ rực ướt át, đỏ tươi ngon miệng.
Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện bên trên quả táo này đã mọc đầy nấm mốc, thật nhiều giòi bọ không ngừng bò tới bò lui từ bên trong ra bên ngoài.
Lâm Ân vẫn vui vẻ.
Cho đến khi phát hiện người một nhà kia lại một lần nữa đưa mắt nhìn sang bên này, Lâm Ân rất thản nhiên vươn tay trái lên, dùng sức từ ngón trỏ và ngón cái bên phải mà cạy miệng Trái Trái, lại dùng sức nhét quả táo kia vào bên trong.
【 đinh! Độ hảo cảm của Trái Trái đối với ngươi -1】
【 đinh! Độ hảo cảm của Trái Trái đối với ngươi -1】
Nhìn thấy ánh mắt của ba người kia liếc tới, Lâm Ân mỉm cười giơ tay trái lên, mở miệng giải thích: "À, đây là cái miệng thứ hai của tôi, bởi vì đồ ăn quá ngon, một cái miệng thật sự khó có thể thỏa mãn khẩu vị ăn uống của tôi được, cho nên cần phải mở hai cái miệng cùng nhau ăn, mọi người sẽ không để ý chuyện này chứ?"
Nghe xong câu này, ánh mắt nữ chủ nhân nhìn Lâm Ân càng trở nên hòa ái dễ gần. Bà ta cười rạng rỡ, nhanh nhẹn đứng lên, gạt đồ ăn trong từng cái đĩa trên bàn xuống chiếc đĩa trước mặt Lâm Ân, nói:
"Không! Không ngại! Có thể nhìn thấy cái miệng của cậu muốn ăn như vậy, tôi thật sự rất hạnh phúc. Cậu hãy ăn nhiều một chút, đừng khách khí."