Lâm Ân cười ha hả mà cầm lấy chiếc dĩa cắm xuống đống "Đồ ăn mỹ vị" trên bàn, rồi từng món từng món, nhét thẳng vào trong miệng tay trái.
Sau khi bị tống cho ăn hết toàn bộ đồ ăn trên hai cái đĩa, tay trái đã trở nên nóng nảy, nó lập tức vùng vẫy, nắm tay thành quyền, một quyền đánh thẳng vào đầu Lâm Ân, nhưng Lâm Ân tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng dùng sức bắt được cổ tay trái, vẫn duy trì nụ cười trên môi rồi "Ca ca" mà dùng sức đè tay trái xuống.
"Không có gì, không có gì!"
Nhìn thấy vẻ mặt người một nhà kia bắt đầu biến hóa, Lâm Ân lại cười ha hả mở miệng giải thích: "Tại đồ ăn quá mỹ vị, nên tôi không nhịn được muốn duỗi eo một cái, mọi người sẽ không để ý chứ?"
Nói xong, Lâm Ân nhanh chóng cong lưng xuống, dùng bàn cơm che chắn, đè cổ tay trái lại, nghiêm túc hỏi: "Trái Trái, cô làm gì vậy?"
Tay trái phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tên đáng ghét kia, sao ngươi lại cho bản cô nương ăn mấy thứ kỳ kỳ quái quái như vậy?"
Lâm Ân nghiến răng nói: "Không phải cái gì ăn vào ngươi cũng có thể tiêu hóa được sao? Không phải thứ cứng như Liệp Sát Giả ngươi cũng có thể há miệng nhai nuốt ngon lành à?"
Trái Trái tức giận (╬◣д◢) nói: "Đó là Trái Trái tự nguyện ăn, không phải bị người cứng rắn nhét vào!"
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Được, ta nói thế này, chỉ cần ngươi giúp ta ứng phó bữa cơm trưa hiện tại, ta sẽ mời ngươi ăn bánh ngọt dâu tây siêu cấp mỹ vị, ý ngươi thế nào?"
Trái Trái mờ mịt hỏi: "Bánh ngọt dâu tây?"
"Là một món điểm tâm có bơ, dâu tây, lòng đỏ trứng mềm mại, còn được nướng đến thơm thơm."
Trái Trái lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng (๑´•﹃•`๑) nói: "Hình như món này rất mê người nha..."
"Vậy là ngươi đồng ý rồi?"
"Ta đồng ý rồi, nhưng ngươi phải giữ lời hứa đó, đừng có lừa gạt ta!"
"Yên tâm, ngươi xem ta đã từng gạt ngươi bao giờ chưa?"
"Coi như chưa bao giờ."
Nói xong, Lâm Ân lập tức tươi cười đầy mặt ngồi dậy, cầm lấy một "Tảng thịt bò" trực tiếp nhét vào trong miệng tay trái, nói: "Thật có lỗi, đã để các vị đợi lâu rồi, nếu không chúng ta khởi động đi?"
Nói xong, ngay dưới cái nhìn chăm chú đi kèm với nụ cười tươi rạng rỡ của một nhà ba người kia, Lâm Ân vươn tay trái tới, lễ phép mà “Xoát xoát xoát” giải quyết toàn bộ những món ăn trên đĩa kia.
Nữ chủ nhân trông thấy cảnh này, trong lòng vô cùngy hạnh phúc mà vui mừng, lại càng không ngừng tiếp đồ ăn cho Lâm Ân, nói: "Còn rất nhiều, rất nhiều, không cần vội, cứ ăn từ từ!"
...
Hơn mười phút sau, nụ cười tươi trên mặt một nhà ba người kia đã chậm rãi chuyển thành có chút miễn cưỡng.
Bọn họ nhìn đống chén đĩa trống rỗng trên bàn, lại nhìn từng chồng chén đĩa chất cao bằng hai người ở bên cạnh Lâm Ân, vẻ mặt không khỏi chuyển thành cứng ngắc.
Ợ——
Lâm Ân ợ một cái mang tính tượng trưng, rồi mỉm cười nói: "Thật mỹ vị, xin hỏi còn nữa hay không?"
Nam chủ nhân nhìn thoáng qua nữ chủ nhân phía đối diện, hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng ngây dại nói: "Có... chứ?"
...
Lại qua thêm nửa giờ, đống chén đĩa bên người Lâm Ân đã được xếp chồng thành từng hòn núi nhỏ, chỉ thấy đầu lưỡi Trái Trái đảo qua, trực tiếp biến toàn bộ thịt và thức ăn trên cái đĩa biến thành hư không, sau đó nhồm nhoàm nhai nuốt.
Mà phía đối diện cái bàn, rõ ràng là vẻ mặt của một nhà ba người kia đã trở nên quái dị.
"Còn nữa hay không?" Lâm Ân tỏ vẻ khát khao vô cùng, ngẩng đầu hỏi.
"Ách..."
Nữ chủ nhân nuốt một ngụm nước miếng, lại nhanh chóng tiếp nhận tờ danh sách tồn kho do người hầu đưa qua, rồi “Xoát xoát xoát” mà lật ra đằng sau cả nửa ngày.
Rốt cuộc, vẻ mặt bà ta cũng trở nên cứng ngắc khi tờ danh sách nọ đã bị lật tới một tờ cuối cùng rồi.
"Hình như... Đã hết rồi... Cậu đã ăn sạch toàn bộ lương thực dự trữ trong hai tháng của chúng tôi..."
Nam chủ nhân nhanh chóng đứng lên, vội vàng đi tới cửa hông, rồi không ngừng vẫy vẫy tay với nữ chủ nhân, thậm chí còn điên tiết hét lớn lên ra hiệu cho bà ta nhanh đi tới.
Nữ chủ nhân hạ thấp người hành lễ, sau đó cũng nhanh chóng đi tới cửa hông, đóng cửa chính lại.
Lâm Ân dựng lỗ tai lên, thính lực siêu cường khiến cho hắn nhanh chóng nghe được âm thanh truyền đến từ bên trong cánh cửa hông nọ.
"Không thích hợp! Bác sĩ này quá mức không thích hợp! Không phải ngươi đã nói Alice chỉ tùy tùy tiện tiện tìm một tên dễ lừa tới đây sao? Hiện tại chúng ta còn chưa kịp ra tay với hắn, hắn đã ăn sạch đống lương thực tích cóp cả hai tháng của chúng ta rồi!"
"Hắn không làm theo đúng kịch bản!"
"Ta... Ta cũng không rõ ràng lắm, hình như trong lòng người này không có một chút vướng bận nào cả. Rõ ràng những bác sĩ trước kia, gần như vừa bước đến nơi này đã bị dọa sợ vỡ mật rồi... Chuyện này, chuyện này..."
"Nói cách khác, nếu tên này vẫn tiếp tục không bình thường như vậy, chúng ta phải cho hắn ăn thêm hai tháng lương thực nữa ư?"
"Alice đang quan sát, nếu có thể lưu hắn lại làm người lo liệu việc nhà thì tốt, ngược lại cũng không quá mức thiệt thòi..."
Âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Tròng mắt Lâm Ân vừa chuyển, hắn nhanh chóng ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Bạch Dật đang hưng phấn quan sát hắn bên bàn đối diện, nói: "Tiểu ca à, tôi muốn đi WC trước, xin hỏi buồng vệ sinh nằm ở đâu?"
Bạch Dật dùng một ngón tay chỉ vào một bên hành lang khác, hưng phấn nói: "Rẽ trái, cánh cửa thứ ba, chính là nó."
...
WC.
Lâm Ân nheo mắt, nghiêm túc mà xì xì, nói: "Trái Trái, chuyện này có chút kỳ quái nha, xem ra trong lòng vị khách hàng này của chúng ta có ôm một loại mục đích xấu xa nào đó. Ngươi nói xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu ngay bây giờ, chúng ta bỏ chạy, khẳng định là bọn họ sẽ lập tức xé rách da mặt đó."
Trái Trái "Ca ca" nghiến răng, hét lớn: "Tên đáng ghét kia, đừng có nói chuyện khác vội, ngươi không thể dùng tay phải của mình để nâng lên hả? Sao ngươi lại dùng ta để nâng nó lên?"
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Chúng ta nói về chính sự trước đi, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trái Trái hét lớn: "Đáng giận! Ta không biết!"
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên cửa WC mở ra.
Chỉ thấy Bạch Dật mang theo vẻ cứng ngắc trên mặt, giống như biểu cảm kia đã bị đứng hình, sau đó, gã dừng lại ngay vị trí bên cạnh Lâm Ân, bắt đầu xì xì.