Lâm Ân thoáng nhìn qua, nhanh chóng đánh giá.
Không lớn bằng của ta.
Bạch Dật thoáng nhìn qua, nhanh chóng đánh giá.
Của hắn thật lớn.
Cứ như vậy, dưới bầu không khí quỷ dị này, hai người đứng song song, cùng xì xì.
Xoẹt xoẹt xoẹt ——
Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn khắp WC.
Lâm Ân thoáng nhìn xuống, lại vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Dật, hỏi: "Tiểu ca, nước tiểu của anh có lẫn máu đấy, là gần đây cơ thể thượng hỏa ư?"
Máu màu tươi chậm rãi phủ kín cái hố kia.
Bạch Dật “Ca ca ca” quay đầu lại, giống như một con rối, trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ, cứng ngắc nói: "Đúng vậy... Toàn thân đều là máu..."
Sau đó, Lâm Ân nhìn thấy con ngươi, lỗ mũi, miệng, cùng với toàn bộ lỗ chân lông trên người gã, bắt đầu từng chút từng chút một chảy máu ra ngoài.
Máu tươi làm ướt quần áo gã, sau đó, chảy dọc theo mắt cá chân, “rào rào rào” lan tràn dưới mặt đất.
Mà đồng thời, ánh nến bên trong WC cũng bắt đầu lay động.
Rồi chính là vào lúc này, đột nhiên Lâm Ân nghe được khóe miệng cứng ngắc của Bạch Dật khẽ mấp máy, nỉ non được vài chữ: "Chạy... Chạy mau..."
Ông ——
Ngay tại khoảnh khắc này, toàn thân Lâm Ân chấn động, hắn vội vàng nhìn về phía Bạch Dật.
Bởi vì ba chữ mà đối phương vừa nói kia, đúng là Hán ngữ! Đối phương lại dùng thứ ngôn ngữ của quê hương Địa Cầu trong lòng hắn, giọng nói còn đậm chất Thượng Hải.
Người này!
Chẳng lẽ người này vốn thuộc cùng một thế giới với hắn, bị lạc qua bên này! Đến từ thế giới mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm suốt hai năm qua...
Cố hương...
Lâm Ân vội vàng tóm lấy vai đối phương, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang nhỏ máu của gã, dùng Hán ngữ quát to:
"Anh là người Thượng Hải sao? Nói đùa gì vậy! Vì sao anh lại đến nơi này? Anh có biết cách để trở về hay không? Này! Này!"
Bạch Dật! Bạch Dật!
Đúng vậy, đây rõ ràng là phương thức đặt tên đậm phong vị của quê hương hắn.
Lúc trước, hắn không kinh ngạc, bởi vì tại thế giới hắc ám này, cũng có rất nhiều ác linh từ những thế giới tương tự như cố hương của hắn, chết đi rồi rơi xuống nơi này. Bọn họ cũng có cái tên na ná như vậy.
Nhưng hiện tại, cuối cùng hắn cũng thấy được một người chân chính thuộc về cố hương, còn đứng sờ sờ ra trước mặt mình!
Bên trong nhãn cầu của Bạch Dật vẫn không ngừng chảy máu, đối phương lại nỉ non, giống như không hề nghe được lời nói của hắn: "Sẽ mở ra... Đào đi của cậu... Cho cậu... Biến thành... Người nhà..."
Gã đứt quãng nói ra vài từ ngữ rời rạc, như thể đang mê sảng.
Nhưng cũng chính tại một khắc này, ánh nến chợt tắt, biểu cảm hiện lên trên gương mặt của Bạch Dật trước mắt hắn, nhanh chóng thay đổi, chuyển thành hưng phấn mà bệnh hoạn.
Đột nhiên gã vươn tay tới, bóp cổ Lâm Ân: "Alice càng thích... Ha hả ha hả... Cô ấy càng thích cậu làm anh trai của cô ấy hơn... Ha ha ha ha..."
Gã bắt đầu cười điên cuồng, cái đầu không ngừng lắc lư, móng tay lại hung hăng đâm sâu vào cổ Lâm Ân.
【 đinh! Giá trị sinh mệnh của ký chủ đang tổn thất! 】
【 đinh! Giá trị sinh mệnh của ký chủ đang tổn thất! 】
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên tay trái của Lâm Ân lao tới, đập một cái vào đầu Bạch Dật.
Oanh ——
Ngay tức khắc, thân thể Bạch Dật đã bị Trái Trái trực tiếp ném thẳng xuống WC, nặng nề đập vào vách tường phía đối diện.
"Ha ha... Ha ha ha..."
Bóng người vặn vẹo kia lại vừa hưng phấn vừa lảo đảo đứng lên, sau đó nhanh nhẹn nhảy thẳng về phía bên cạnh như một con báo săn mạnh mẽ, mau lẹ thoát khỏi WC.
Nhưng khi Lâm Ân lao ra ngoài, trong hành lang đã trống rỗng, không một bóng người.
Trái Trái cắn răng nói: "Ai! Đầu, vừa rồi rất nguy hiểm nha! Ngươi không biết trốn tránh hả?"
Lâm Ân lấy lại bình tĩnh, lập tức ngẩng đầu, "Ca ca" hoạt động cần cổ một chút, ánh mắt trở nên kiên định.
"À, về chuyện đó ư? Thật xin lỗi."
"Bởi vì ta gặp được một người đồng hương, nhất thời có chút thất thần."
"Xem ra chúng ta đã chậm trễ quá lâu rồi, khiến cho người nhà của bệnh nhân trở nên không kiên nhẫn. Một khi đã như vậy, chúng ta cũng nên tỉ mỉ trị liệu cho bọn họ một chút, ngươi thấy sao, Trái Trái?"
Lâm Ân nheo mắt hỏi.
Sau đó, hắn "Ca ca" vặn vẹo phần cổ của mình, lại đẩy đẩy chiếc kính một mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi trấn định rời khỏi WC.
Mà vừa đi đến hành lang, Lâm Ân đã nhìn thấy ở phía cuối hành lang, đoạn đi thông với phòng khách, nữ chủ nhân mặc một bộ váy quý bà tươi cười đầy mặt đứng ở nơi đó.
Nụ cười trên mặt bà ta cứng ngắc, giống như bị người khác dùng kim khâu để cố định nụ cười ấy lại, không có nó biến hóa đi.
Lại không thấy bóng dáng Bạch Dật đâu, tựa như ngay từ đầu, gã chưa từng xuất hiện tại nơi này.
Nữ chủ nhân mỉm cười dang hai tay ra, gương mặt vô cùng rạng rỡ: "A ——khách nhân tôn quý của chúng tôi, tôi còn cho rằng cậu đã rời đi rồi đó. Nếu cậu còn chưa ăn no, chúng tôi sẽ tiếp tục chuẩn bị món ăn ngon cho cậu! Cậu vẫn nguyện ý đến thưởng thức chứ?"
"Tôi dám chắc là bữa lần này sẽ phong phú hơn lần trước rất nhiều đó."
Lâm Ân liếc mắt nhìn vách tường xung quanh hành lang một cái, rồi nhanh chóng bước đến trước mặt bà ta, gương mặt vô cùng bình tĩnh, khóe môi không một dấu hiệu đã nhếch lên, nặn ra nụ cười tươi tắn, nói: "Đương nhiên, bây giờ chúng ta lại dùng bữa nhé."
Không biết vì sao khi nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, nụ cười của vị phu nhân kia vừa thoáng run rẩy một hồi.
Là đột nhiên bà ta cảm nhận được, dường như trên người vị bác sĩ vừa rồi còn hòa ái dễ gần trước mặt mình đã xảy ra một chút biến hóa khó có thể phát hiện.
Khiến cho bà ta không khỏi rùng mình, lạnh sống lưng.
"Ha hả ——vậy thì tốt quá, bác sĩ mời theo tôi qua bên này!"
Nữ chủ nhân che miệng cười khẽ, cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng giữ cho vẻ mặt không thay đổi, rồi lập tức xoay người, nhanh chóng dẫn Lâm Ân đi vào phòng khách.
Nhưng vẫn có thể nhận thấy rõ ràng, tư thế đi đường của bà ta đã thay đổi, trở nên máy móc hơn trước.
...
Đại sảnh vẫn rực sáng bởi hàng trăm ánh nến.
Từng chồng chén đĩa và thức ăn còn thừa lúc trước đã được dọn dẹp cả rồi.
Và thời điểm này, phía trên chiếc khăn trải bàn trắng nõn lại một lần nữa xuất hiện từng chiếc đĩa tinh tế, được đậy lại bằng những cái nắp bằng bạc sang trọng.
Những cây nến đỏ vẫn đang thiêu đốt và chảy xuống giống như máu tươi.