Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253: Tha Hương Gặp Bạn Cố Tri!!!

Chương 253: Tha Hương Gặp Bạn Cố Tri!!! Chương 253: Tha Hương Gặp Bạn Cố Tri!!!

Lâm Ân nói xong lại đưa mắt cẩn thận nhìn gã.

Hồi lâu sau, đôi mắt Bạch Dật chậm rãi giật giật, gã gian nan nâng mi mắt lên, hé mở một chút xíu, nỉ non nói: "Tôi..."

Phanh ——

Một tiếng súng vang lên.

【 đinh! Ngươi bắn Bạch Dật, độ thuần thục súng ống của ngươi +】

Từng luồng điện lưu thần thánh xuất hiện dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã giật cho toàn thân Bạch Dật run rẩy, tròng trắng mắt lật ngược ra ngoài, ngoài miệng không ngừng (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)—— phun ra vô số bọt mép.

Mắt thấy ý thức của Bạch Dật sắp thức tỉnh.

Lâm Ân thật sự khó có thể ức chế niềm vui sướng trong lòng, hắn lập tức đỡ Bạch Dật ngồi xuống, nắm lấy bờ vai gã, nói: "Huynh đệ! Đồng hương! Thế nào? Cậu có thể nghe được lời đại ca nói không?"

Bạch Dật (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)—— nỉ non nói: "Tôi... Tôi... Đầu đau..."

Ba ——

Ba ——

Lâm Ân lật tay một cái giáng thêm hai bạt tại nữa.

"Hiện giờ thì sao?" Lâm Ân vội vàng hòi.

Bạch Dật thống khổ mà “Oa” một tiếng hộc ra một ngụm máu đen đặc sệt, dấp dính, lẩm bẩm nói: "Cám ơn anh... tôi cảm thấy... Tốt hơn nhiều... rồi."

Lâm Ân vui sướng vạn phần, vội vàng nắm lấy bả vai gã, nói: "Tốt hơn nhiều là tốt rồi! Tốt hơn nhiều là tốt rồi! Bạch Dật! Cậu tên Bạch Dật đúng không? Mau nói cho tôi biết, cậu đi vào thế giới này như thế nào? Cậu có biết chúng ta nên làm như thế nào mới có thể trở về không?"

Ánh mắt Lâm Ân càng trở nên cấp bách, trong hai năm nay, cực ít khi hắn có loại cảm giác vui sướng và kích động khó có thể nói rõ thành lời này.

Dưới tác dụng của lực lượng thần thánh, rõ ràng là nguyền rủa trong cơ thể Bạch Dật đã bị áp chế tạm thời, khiến cho ý thức của gã chậm rãi tỉnh táo trở lại.

Gã mờ mịt nhìn nhân loại có chút tương tự với mình đang ở ngay trước mặt này, khẽ lẩm bẩm nói: "Anh là... Người sao?"

Lâm Ân vui sướng dùng Hán ngữ, nói: "Người! Hơn nữa còn là người tốt! Chính là con cháu Viêm Hoàng giống như cậu đó!"

Nghe được Hán ngữ quen thuộc kia, toàn thân Bạch Dật trở nên run rẩy, gã lắp bắp hỏi han:

"Kỳ biến ngẫu bất biến?"

Lâm Ân chấn động, nói: "Ký hiệu xem góc vuông [1]!"

Bạch Dật thoáng run run một hồi, rồi vừa run rẩy vừa gian nan đứng lên, hấp tấp nói: "Thiên Vương Cái Địa Hổ!"

Lâm Ân run rẩy, nắm chặt quyền đạo: "Bảo Tháp! Trấn Hà Yêu [2]!"

Bạch Dật cả người đều dồn dập lên, hai mắt giữa đã là dần dần mà cầu đầy nước mắt.

"Cung Đình Ngọc Dịch Tửu! (ಥ _ ಥ) "

"Nhất Bách Bát Nhất Bôi! (ಥ _ ಥ)[3]"

Hai người càng nói càng dồn dập, càng nói trong lòng càng chua xót.

"Loli có ba tốt!"

Lâm Ân run rẩy.

"Nhỏ nhẹ thân mềm..."

"Dễ đẩy ngã!"

Tại thời điểm hai người nói ra ba chữ cuối cùng kia, âm thanh đã nghẹn ngào, hốc mắt đã đỏ ửng!

Người một nhà! Người một nhà đây rồi!

Toàn bộ đều đối ứng!

Bạch Dật có cảm giác cả người mình muốn suy sụp, gã nắm lấy tay thiếu niên xa lạ trước mặt này, lập tức mở miệng gào khóc, kêu cha gọi mẹ.

Chỉ có một mình gã biết!

Bên trong tiếng khóc này ẩn chứa kích động và bi ai lớn bao nhiêu!

Loại cảm giác tha hương gặp bạn cố tri, loại liên hệ như thân nhân huyết mạch...

Loại cảm giác này... Loại cảm giác này giống như một tiểu Loli bị dụ dỗ đi lạc đường thật nhiều năm, rốt cuộc cũng một lần nữa gặp được cha mẹ đã sinh mình ra, nuôi mình lớn tại một nơi đất khách quê người…

Trong lòng cảm động khôn xiết, kích động không thôi!

Giờ khắc này, gã thực sự hận mình không phải một tiểu Loli hoàng hoa khuê nữ!

Bằng không!

Bằng không!

Gã thật sự rất muốn hung hăng nhào vào trong lòng người đồng hương trước mặt này, để cho hắn xoa nắn! Để cho hắn nện thẳng vào!

°(°ˊДˋ°)°

"Tha hương gặp bạn cố tri! Đúng là tha hương gặp bạn cố tri mà!" Bạch Dật vừa khóc rống vừa lau nước mắt, cất giọng nói nghẹn ngào:

"Đi theo app chỉ dẫn cũng có thể xuyên qua! Rẽ vào khúc ngoặt cũng có thể bị quỷ đuổi, vào nhà người ta cũng có thể bị cắt thận a a a a!"

"Huynh đệ ơi! Anh có biết mấy ngày nay... Đồng hương tôi đã trải qua những chuyện gì hay không?"

Bạch Dật gào khóc, đúng là đau đớn khóc không thành tiếng mà.

"Bị người cắt cái này, lại bị lấy cái kia, trứng cũng bị xẻo mất một bên rồi!"

Hốc mắt của Lâm Ân cũng sớm ửng đỏ.

Hắn ôm chặt tên tiểu đệ đồng hương đang đau lòng quá độ kia, rồi nghẹn ngào nức nở nói: "Không việc gì! Mất đi một viên, vẫn còn một viên! Vẫn còn có thể tiếp tục dùng được! Chỉ cần còn sống! Nhân sinh còn có vô hạn khả năng!"

Rất bi thảm!

Thật sự rất bi thảm!

Trước kia hắn còn không tin!

Tới hiện tại, khi tha hương nơi dị vực, hắn mới hiểu được cảm nhận đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng là như thế nào!

Bạch Dật gào khóc nói: "Huynh đệ! Anh cũng xuyên qua đến nơi này hả? Xin hỏi họ tên của đại ca là gì!"

Lâm Ân nức nở nói: "Cùng là người bất hạnh lưu lạc chốn chân trời gặp nhau! Gặp mặt là vui rồi, cần gì từng quen biết! Đại ca họ Lâm, tên chỉ có một chữ Ân, tự Hữu Tiễn (có tiền)! Là người Hắc Long Giang vùng Đông bắc!"

Bạch Dật khóc lớn nói: "Đại ca còn có tự sao? Đúng là thật độc đáo!"

Lâm Ân nức nở nói: "Vậy còn đệ?"

Bạch Dật khóc ròng nói: "Tiểu đệ họ Bạch, tên chỉ có một chữ Dật, một tên học sinh trung học khốn khổ còn chưa tốt nghiệp, là người Ma Đô Cửu Châu!"

Lâm Ân lau nước mắt, nói: "Thượng Hải là một nơi rất tốt! Một nơi rất tốt!"

Bạch Dật khóc ròng nói: "Cái gì là Thượng Hải?"

"..."

"..."

-----------------

[1] : Hai câu “kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu xem góc vuông” là một câu tổng kết lại của công thức hướng dẫn đối với hàm số lượng giác.

Theo giải thích là khi muốn tính giá trị của hàm sin hoặc cos của bất kỳ một góc nào đó, thường có thể viết lại thành dạng nπ/2±α.

Kỳ, ngẫu ở đây chỉ n là số lẻ hay số chẵn.

Biến chỉ sin đổi thành cos, cos đổi thành sin.

Góc bất kỳ kia thuộc loại góc nào, từ đó có thể quyết định được giá trị của hàm sin hoặc cos và cho ra kết quả cuối cùng.

[2] : Hai câu này là tiếng lóng của đám thổ phỉ, không có ý nghĩa cụ thể.

Lấy ví dụ:

Thiên Vương Cái Địa Hổ: Tiểu tử ngươi thật to gan! Cũng dám đến chọc tức lão tổ tông ta?

Bảo Tháp Trấn Hà Yêu: Ta thực sự có lòng muốn gia nhập vào sơn trại của ngài. Nếu có nửa lời gian dối, thì ta đứng trên núi sẽ ngã chết, đi trên sông sẽ đuối chết.

[3] : Cung Đình Ngọc Dịch Tửu là loại rượu đầu bảng trong tiểu phẩm "Thái Hậu Đại Tửu Lâu", được làm từ rượu pha với nước nhưng bán với giá 180 đồng.

Bình Luận (0)
Comment