Tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt, xung quanh là một mảnh yên tĩnh.
Lâm Ân lộ vẻ mặt cứng ngắc, nói: "Cậu lặp lại lần nữa xem, cậu vừa nói cậu là người ở nơi nào?"
Bạch Dật kinh ngạc nói: "Tôi là người Ma Đô nha..."
"Nói tên thường gọi của nó đi! Đừng có nói biệt danh!"
Bạch Dật (;д;) nói: "Chính là Ma Đô mà, Ma Đô Cửu Châu, mọi người cả nước đều biết nha, đại ca làm sao vậy?"
Lâm Ân dần dần ý thức được chuyện này không thích hợp.
Rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy mờ mịt của Bạch Dật, Lâm Ân đứng lên, cau mày, không ngừng đi qua đi lại trước mặt gã.
Bạch Dật mê mang hỏi: "Đại ca làm sao vậy?"
Lâm Ân suy tư không dứt, lập tức mở miệng hỏi: "Trước giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương là ai viết?"
Bạch Dật vừa nghe, nước mắt đang rơi chợt bật cười thành tiếng, gã cho rằng Lâm Ân đang nói đùa với mình, lập tức mở miệng đáp: "Đương nhiên là xx (Một cái tên hoàn toàn chưa từng nghe nói qua) viết, đại ca đang nói đùa với tôi hả? Nó là bài thơ chúng ta được học từ năm đầu của tiểu học đó nha!"
Nghe xong câu này, Lâm Ân đờ đẫn cả người.
Hắn dần dần ý thức được vấn đề.
Nếu Bạch Dật trước mặt hắn không phải một kẻ não tàn, hoặc đang cố ý trêu đùa hắn, thì trong chuyện này đã xuất hiện một vấn đề rất lớn rồi...
Hắn đưa mắt nhìn Bạch Dật trước mặt, nỉ non nói: "Vậy đại ca lại hỏi cậu, cậu có biết Newton, Albert Einstein, Galile hay không? Nếu không biết những người này thì cậu có biết Jordan, Kobe Bryant, Đại Diêu hay không? Hoặc là một người quen thuộc hơn bọn họ một chút, cậu có biết Long đại ca hay không?"
Trong mắt Bạch Dật càng ngày càng mê mang, vẻ mặt cứ ngơ ngác nghe hắn nói ra một đống tên người, nhưng đáng tiếc: "Ách... Những người kia là ai?"
Ông ——
Đại não Lâm Ân trực tiếp rơi vào trống rỗng, vẻ mặt không khỏi thẫn thờ.
【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -50】
...
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Ân cau mày, tỉ mỉ đối chiếu cùng Bạch Dật trước mặt về những sự vật thông thường mà hắn có thể nghĩ đến trong thế giới kia.
Mà Bạch Dật cũng dùng vẻ mặt ngơ ngác một năm một mười nói hết thảy những gì gã biết cho hắn nghe.
Trong mắt gã, vị tiền bối ở dị thế giới trước mặt này quá thiếu kiến thức rồi, ngay cả những danh nhân lịch sử thời cổ đại chỉ cần học qua mười năm giáo dục bắt buộc là biết, nhưng hắn lại chẳng rõ.
Đúng là có chút quái dị.
Còn Lâm Ân, sau khi cẩn thận đối chiếu hàng đống thông tin khác nhau, tới cuối hắn cũng phải đờ đẫn thừa nhận một chuyện.
Không phải...
Bọn họ vốn không phải người thuộc cùng một thế giới...
Tuy thế giới kia của Bạch Dật có rất nhiều điểm tương đồng với thế giới kia của hắn, ngay cả tiến trình lịch sử cũng không khác biệt, nhưng nó vốn không phải thế giới kia của hắn...
Bởi vì đất nước kia tên là Cửu Châu.
Thủ đô của nó là Long Thành.
Khoảng vài chục năm trước, quốc gia ấy đã làm một lần hành động mà trở thành đất nước lớn nhất thế giới.
Khiến cho dân tộc kia trở thành một con Rồng lớn, uốn mình quanh phương Đông.
Nhưng...
Nhưng ...
Nó vẫn không phải nhà của hắn.
Lâm Ân ngẩng đầu, trống rỗng nhìn lên trần nhà, nói: "Đây rốt cuộc là… Chuyện gì đã xảy ra chứ..."
【 đinh! Ngươi phát động thành tựu đặc thù: Dị vực gia hương, nhận được kinh nghiệm cơ sở 200】
【 dị vực gia hương 】: ở thời điểm chạm mặt với vị khách đầu tiên đến từ "Gia hương", ngươi có thể nhận được thành tựu đặc thù này, giới thiệu: E rằng một chút khác biệt rất nhỏ lại chính là vĩnh hằng... Ngươi nhận được thuộc tính gia tăng vĩnh cửu: Toàn bộ thuộc tính +10, vui sướng -10
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Ân đột nhiên trở nên trống rỗng, Bạch Dật ngạc nhiên hỏi: "Đại ca, anh... anh làm sao vậy?"
Lâm Ân ngồi xuống, một tay nắm tóc mình, rồi dùng sức mà kéo hai cái, nói: “Có vấn đề rồi."
Ngay sau đó, Lâm Ân lập tức nói cho Bạch Dật nghe những vấn đề mình vừa phát hiện, chỉ ra cho đối phương thấy sự khác biệt giữa quê nhà của cả hai, và toàn bộ những gì hắn biết được.
Sau khi biết được chân tướng, vẻ mặt Bạch Dật cũng trở nên khiếp sợ và kinh dị.
Nói cách khác...
Nếu những lời Lâm Ân nói là sự thật, thì bọn họ... Bọn họ...
"Tuy tương tự, nhưng không giống nhau." Lâm Ân suy sụp nói: "Xem ra, cố hương của chúng ta vốn thuộc hai thế giới có cùng tiến trình lịch sử, nhưng đó là thế giới của cậu, mà không phải thế giới của đại ca."
Ngay lúc này, Bạch Dật thực sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhìn thiếu niên trước mặt có cùng những trải nghiệm với mình, gã há miệng thở dốc một hồi, tới cuối cùng, trong lòng đầy bất đắc dĩ, một câu cũng nói không nên lời.
Vui sướng tới quá đột ngột, nhưng mất mát cũng đến rất nhanh.
Thậm chí hai người bọn họ còn chưa kịp dốc bầu tâm sự, ôn lại kỷ niệm như những người đồng hương khác thường làm, đã lập tức trở thành hai kẻ xa lạ đúng nghĩa.
Lâm Ân ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có thể gặp được cậu ở một nơi quỷ quái như thế này, trong lòng đại ca rất vui vẻ. Tuy hai chúng ta không phải đồng hương chân chính, nhưng cậu yên tâm, đại ca sẽ không vứt bỏ cậu đâu.”
Bạch Dật lập tức lộ vẻ mặt vui sướng và kích động, nói: "Thật... Thật ư?"
Tuy những lời nói vừa rồi đã khiến trong lòng gã có một chút mất mát nho nhỏ, nhưng ám hiệu đều đối đúng cả rồi…
Dù hai người bọn họ không đến từ cùng một thế giới, nhưng hai thế giới ấy lại tương tự như nhau, bọn họ còn có truyền thừa dân tộc tương đồng, mà nếu thân phận là con cháu Viêm Hoàng cũng không thay đổi thì người đến từ nơi nào vốn chẳng quan trọng, tất cả đều là anh em một nhà thôi!
Đúng lúc này, Lâm Ân lại “Rầm” một tiếng đứng lên, đẩy đẩy chiếc kính một mắt, "Ca ca" hoạt động cánh tay một chút, trấn định nhìn Bạch Dật nói: "Trạng thái hiện giờ của cậu vẫn chưa ổn định, thân thể đã bị móc rỗng cả rồi, mà sở dĩ cậu vẫn có thể sống sót, toàn bộ đều dựa vào nguyền rủa và khôi lỗi thuật trong cơ thể mình, nếu không tiếp nhận trị liệu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chết đi.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Bạch Dật lập tức chuyển thành một mảnh tái nhợt.
Sau đó, gã theo bản năng nhìn xuống cái bụng của mình, và rất nhanh đã trông thấy trên bụng mình bị người ta rạch thành một cái lỗ to tướng, cùng với rất nhiều bông vải nhuốm máu bên trong.
"A——A——!"
Bạch Dật trực tiếp bị cảnh tượng khủng bố trên bụng mình dọa cho sợ đến ngất đi.