Vài phút sau.
Bạch Dật vừa tỉnh táo lại, đang run rẩy nằm dưới mặt đất, toàn thân không ngừng run run, nhìn Lâm Ân kéo cưa điện, làm hoa lửa văng khắp nơi, rồi “Xoẹt xoẹt xoẹt” tỉ mỉ mài đao.
Tuy gã biết, vị đồng hương mình vừa quen biết này sẽ không hại gã, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vẫn cảm nhận được một chút thiếu tư tin và dựng tóc gáy.
"Lâm... Lâm đại ca!"
Bạch Dật run rẩy nói: "Anh... Anh muốn giúp tôi trị liệu như thế nào? Là... Là muốn giải phẫu cho tôi ư?"
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nhìn Dạ Ma Đao trong tay, rồi thoáng gật gật hai cái, phía trên lưỡi dao sắc bén lập tức hiện lên một luồng hàn quang.
"Yên tâm, cậu vừa xuyên qua tới đây, nhưng đại ca cậu đã là tiền bối trải qua đủ loại gian nan tôi luyện tới hai năm trên thế giới này rồi, hoặc ít hoặc nhiều cũng học được một chút bản lĩnh."
Bạch Dật ngạc nhiên nói: "Hai... Hai năm ư?"
Ngay lập tức, bên trong ánh mắt của Bạch Dật hướng về phía thiếu niên thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu trước mặt này, đã xuất hiện một tia khiếp sợ khó có thể nói rõ thành lời.
Trong đầu gã nhanh chóng hiện ra toàn bộ những gì bản thân từng gặp phải trong hai ngày nay.
Đại não bắt đầu “Ong ong” chấn động.
Phải biết rằng, gã mới đi đến nơi đây được hai ngày đã bị người ta móc sạch nội tạng và một bên trứng, mà Lâm đại ca... lại có thể tồn tại ở một nơi quỷ quái thế này tới hơn hai năm, đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm được sao?
Chỉ có thể nói là... Gặp được cái đùi rồi!
Lâm Ân nghiêm túc đi đến trước mặt Bạch Dật, bình thản chà lau lưỡi dao, trong đầu đang suy tư nhìn vào lồng ngực gã, nghĩ xem mình nên làm như thế nào mới có thể trang bị phụ tùng bên trong cho đối phương.
Bạch Dật nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Đại ca, có... có đau không?"
Lâm Ân trấn tĩnh nói: "Chuyện này cậu cứ yên tâm, lần này đại ca đã mang theo không ít thuốc tê, đợi đến lúc cậu hoàn toàn tê liệt rồi, tôi cam đoan sẽ làm cho cậu thoải thoải mái mái một hồi, tới lúc cảm giác quay trở lại, là lập tức có thể sinh long hoạt hổ được rồi!"
Bạch Dật lập tức thở phào một hơi.
Vậy thật tốt quá!
Có thuốc tê là tốt rồi!
Gã vốn cho rằng bác sĩ ở thế giới khủng bố này đều cứng rắn mổ người ta ra.
Quả nhiên không hổ là tiền bối đồng hương.
(T▽T)
Đối với một tiểu đệ của chính mình, hắn rất là quan tâm ưu ái đó! Nếu ở trong hiện thực, gã cũng có một vị đại ca trâu bò như vậy, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Lâm Ân lập tức kéo hòm thuốc, chuẩn bị tiêm thuốc tê cho Bạch Dật.
Nhưng chính là vào lúc này, Lâm Ân lại ngẩn ra.
Bạch Dật lập tức nói: "Đại ca, làm sao vậy?"
Lâm Ân có chút suy tư nhìn hòm thuốc của mình, nói: "Huynh đệ à, có chút tình huống không được tốt cho lắm, vốn dĩ tôi mang theo ba bình thuốc tê, nhưng trước khi bước vào nơi này đã giải phẫu một lần cho người ta, dùng mất một bình rồi."
Bạch Dật vội vàng hỏi: "Nói vậy không phải vẫn còn hai bình sao?"
Lâm Ân cau mày, nhanh chóng lấy hai chai có dán nhãn "Thuốc tê" từ bên trong hòm thuốc ra, mở nắp làm một ngụm, thở ra một luồng nhiệt khí, rồi nhắm mắt nói:
"Cẩu kỷ + đường phèn, đây là trà đại ca trút vào."
"..."
"..."
Xung quanh rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Sáu chấm đen “Cạc cạc” bay qua trên đầu bọn họ.
Bạch Dật ngây dại nói: "Vậy... vậy biết làm sao bây giờ?"
Lâm Ân suy nghĩ một lát, sau đó do dự mà đưa chén trà nóng kia qua, nói: "Nếu không, cậu uống chén trà này rồi kiên nhẫn chịu đựng một chút đi?"
"..."
"..."
Ngay tức khắc, trong đầu Bạch Dật đã hiện ra cảnh tượng quỷ dị, gã uống trà nóng, sau đó đại ca cầm một con dao sắc bén, trực tiếp mổ bụng mình ra, đường dao đi càng ngày càng dài, cái bụng bị mở ra càng lúc càng lớn.
Đùa cái quái gì vậy?
Bạch Dật (ΩДΩ)!
Uống thứ này vào có thể kiên nhẫn chịu đựng một chút được ư?
Thật sự sẽ không bị đau chết ư?
Nhưng gã vẫn nhanh chóng ép cho chính mình phải bình tĩnh xuống, bởi vì gã biết mình là người mới đến, vất vả lắm mới gặp được một người đồng hương, bản thân tuyệt đối không thể làm bình dầu kéo [1] của đồng hương được!
[1] : chỉ người vô dụng làm liên lụy tới người khác.
Đúng vậy!
Mình nhất định phải cố gắng lên, không thể thua kém người ta!
Nói nữa, không phải lúc trước khi gã bị cắt eo, gã cũng có thể bình tĩnh vượt qua còn gì?
Nam tử hán đại trượng phu, đặc biệt là tại thời kỳ đặc thù này, chẳng lẽ gã còn có thể sợ hãi những thứ này ư?
Rất nhanh, trong đầu gã đã xuất hiện hình ảnh những liệt sĩ bất khuất kiên trung đời trước đã từng dùng thân mình lấp kín lỗ châu mai, một tay đánh nổ lô cốt của địch, cái đầu bay đi, máu nóng rơi xuống, làm thổn thức biết bao nhiêu con người.
Còn gã... Chẳng lẽ gã có thể làm mất mặt những bậc tiền nhân sao?
Ba ——
Gã lập tức nắm chặt hai tay, cắn răng nói: "Đại ca! Không cần dùng thuốc tê cũng được! Cứ mổ ra đi! Bạch Dật ta tuy không phải một hán tử thiết huyết boong boong, nhưng cũng là một thanh niên có lý tưởng, có khát vọng, có nhiệt huyết!"
"Là dũng sĩ chân chính có gan đối diện trực tiếp với nhân sinh thảm đạm! Có gan đối đầu với máu tươi đầm đìa! Bạch Dật ta đã vượt qua biết bao khó khăn, chẳng lẽ còn sợ giải phẫu?"
(〃´ 皿 `)q
Lâm Ân bị những lời nói này làm chấn động, cũng lập tức bị tinh thần bất khuất này của đối phương lây nhiễm!
"Nói rất đúng!"
"Quả nhiên, không hổ là thanh niên Hoa Hạ chúng ta, có tinh thần này, cậu bị cắt hai quả thận kia tuyệt không uổng phí."
Lâm Ân không chút chần chừ đã nâng dao lên, chiếc kính một mắt cũng “Đinh” một cái, lóe sáng. Hắn nghiêm túc nói: "Một khi đã như vậy, đại ca ta cũng dám hạ dao!"
Bạch Dật lại chấn động, nói: "Chờ... Chờ một chút..."
Phập ——
"Ngao ngao ngao ngao —— "
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
...
【 đinh! Đao công của ngươi +1】
【 đinh! Năng lực khâu vết thương của ngươi +1】
【 đinh! Năng lực khâu vết thương của ngươi +1】
【 đinh! Năng lực khâu vết thương của ngươi +1】
Bạch Dật té trên mặt đất đã hôn mê từ lâu rồi, nhưng khóe miệng vẫn sùi bọt mép, tròng trắng mắt lật ngược.
Còn phía trước lồng ngực của gã, Lâm Ân với vẻ mặt nghiêm túc, cầm kim khâu trong tay, dùng một loại tốc độ nhanh muốn hoa cả mắt, khâu lại phụ tùng bên trong cho gã.