Lâm Ân đột nhiên vươn tay tới, bình tĩnh mà che cho Bạch Dật đang ở phía sau mình.
"Cô chính là Alice?"
Cô bé kia dùng ánh mắt trống rỗng mà chăm chú nhìn vào hắn, nhưng không nói gì.
Thân thể của cô ta vô cùng quỷ dị, trên gương mặt, trên cánh tay, trên mắt cá chân, đều có những đường hoa văn màu đen tinh tế phủ kín, nhưng khi nhìn kỹ lại mới thấy chúng vốn không phải hoa văn, mà là những vết rách chi chít, rậm rạp.
Nhìn cô bé này chỉ chừng mười hai tuổi, trên người mặc một bộ váy liền áo thuần một màu trắng, nhưng lại mơ hồ mà có thể nhìn thấy những vết máu dường như đã được giặt sạch bên trên.
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị không kiêng nể gì bắt đầu lan tràn.
Hồi lâu sau.
Ca ca ca ——
Cô ta máy móc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trống rỗng, đầy những vết rạn kia đang phản chiếu hình bóng của Lâm Ân.
"Làm... Người nhà... của tôi đi..."
Cô ta "Ca ca" mà vặn vẹo thân thể, có chút khó nhọc vươn tay về phía Lâm Ân.
Giống như đây là một lời mời rất bình thường.
"Không biến anh... thành con rối đâu... Chỉ cần anh lưu lại... giúp tôi là được..."
Giọng nói xa xăm mờ mịt mà đứt quãng mang đến cho người ta một loại cảm giác quỷ dị và kinh hãi khó có thể nói rõ thành lời.
Bạch Dật run rẩy, toàn thân không ngừng chấn động,
Quỷ!
Cô ta mới là con ác quỷ hung ác nhất nơi này!
Chính cô ta là kẻ đã khống chế hai con khôi lỗi kia, lấy ngũ tạng lục phủ của gã ra ngoài, còn biến gã thành hình dạng đáng sợ như thế.
【 giá trị tinh thần của Bạch Dật -10】
【 giá trị tinh thần của Bạch Dật -10】
Lâm Ân trấn định ứng đối với cô bé trước mặt, nói: "Lý do?"
Alice trống rỗng mấp máy môi, nói: "Anh... Không xấu..."
Cô ta lại "Ca ca" mà cứng ngắc nghiêng đầu qua, ánh mắt trống rỗng nọ lập tức dừng lại trên người Bạch Dật còn đang run rẩy trốn sau lưng Lâm Âm, máy móc rung động cánh môi: "Anh đã... chữa bệnh cho... anh trai cũ... Anh có...lòng tốt..."
"Cho nên... Không quấy nhiễu anh..."
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Ân đã nghĩ tới luồng hàn ý âm lãnh dị thường hắn từng cảm nhận được bên trong kho đông lạnh kia.
Hắn cũng nghĩ tới chuyện mà trong lòng mình luôn cảnh giác mọi thời mọi khắc, vào đúng thời điểm bản thân cắt đi cái nhọt trong đầu Bạch Dật.
Bởi vì hắn biết, kẻ bỏ con ác linh kia vào trong đầu Bạch Dật, chính là Oán Linh tên Alice này. Cho nên ở thời điểm hắn cắt con ác linh kia đi, cô ta sẽ cảm nhận được.
Nhưng quá trình giải phẫu ấy lại tiến triển vô cùng thuận lợi.
Ngoại trừ bản thân con ác linh kia kháng cự và giãy giụa, không hề xuất hiện hành vi can thiệp đến từ Alice.
Đó cũng chính là điểm làm hắn cảm thấy kỳ lạ.
Alice trống rỗng mà ngẩng đầu lên, nói: "Alice... Muốn một người anh trai... Yêu thương..."
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị không ngừng “Ù ù” lan tràn ra xung quanh.
Là bởi vì nguyên nhân này ư?
Chính vì cô ta nhìn thấy hắn chữa thương giúp Bạch Dật, nên mới không can thiệp?
Là thiện ý sao?
Không.
Nên nói là… Chấp niệm.
Lâm Ân nheo mắt, trấn định nhìn cô ta, mỉm cười nói: "Nếu tôi nhận lời, sẽ phải trả giá những gì."
Alice trống rỗng mà máy móc nói: "Ở lại chỗ này... Cùng Alice..."
Địa phược linh.
Quả nhiên…
Đối với loại vong linh sau khi chết vẫn bị ràng buộc tại một nơi như thế này, hoặc nhiều hoặc ít Lâm Ân cũng có một chút hiểu biết.
Mà e rằng phải ở lại nơi này như lời cô ta nói, cũng có nghĩa là cả đời hắn không được bước chân rời khỏi tòa lâu đài cổ.
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch lên. "Thật có lỗi, cô bé à, tôi không thể nhận lời cô được, bởi vì tôi không thể gò ép chính mình phải vĩnh viễn ở lại một nơi."
"Nhưng tôi có thể giúp cô.”
Lâm Ân mỉm cười, vươn hai đầu ngón tay lên nâng thấu kính: "Thầy của tôi từng có nghiên cứu về địa phược linh, mà nếu cô đã mời tôi đến đây chữa bệnh, thì mục đích duy nhất của tôi chính là chữa khỏi cho cô. Đương nhiên, nếu cô thiếu tình yêu thương, đại ca ca cũng có thể ngẫu nhiên yêu thương cô vài lần."
Alice trống rỗng mà chăm chú nhìn sâu vào hắn.
Không có gì ngoài ý muốn, câu trả lời này có nghĩa là hai bên hoàn toàn quyết liệt lên rồi.
Chỉ thấy một cơn gió nhẹ vù vù thổi qua, cô bé kia đã biến mất tăm tích ngay trước mắt hắn, nhưng khắp nơi bên trong hành lang đều vang lên giọng nói trống rỗng mà máy móc của cô bé ấy.
"Anh sẽ... Thay đổi ý định... Anh sẽ cam tâm tình nguyện mà... Ở lại... ba và mẹ..."
"Cũng sẽ yêu thương anh..."
Hóa ra thứ vừa này vốn không phải bản thể của cô ta, mà chỉ là ảo giác.
Đột nhiên con ngươi ác linh dựng thẳng trên cổ Lâm Ân lập tức chuyển động, tập trung vào một vị trí nào đó, rồi lại nhanh chóng nhắm lại, biến mất.
Lâm Ân mỉm cười, trực tiếp lấy Dạ Ma Đao ra ném cho Bạch Dật: "Đi thôi! Anh tìm được vị trí của cô ta rồi, đoạn đường kế tiếp không yên bình đâu!"
Bạch Dật còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng cũng chính tại một khắc này, cả dãy hành lang lại truyền ra từng đợt rít gào thê lương mà điên cuồng.
Ngay sau đó, từng cánh tay tái nhợt mà dữ tợn, lập tức vươn dài ra từ bên trong khe hở trên vách tường. Chỉ trong nháy mắt, cả hành lang dài tối tăm đều bị hàng đống những cánh tay quỷ khủng bố chiếm cứ.
Bạch Dật lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch: "Thứ này... Đây là..."
Lâm Ân mỉm cười đầy quỷ dị, nói: "Xem ra người bệnh của anh đã giết rất nhiều sinh linh ở trong này rồi. Em phải cẩn thận, nơi này vẫn còn rất nhiều vị khách khác nữa, không chỉ có người một nhà kia đâu."
Trong nháy mắt, Lâm Ân trực tiếp cầm cưa điện sau lưng, dùng sức lôi kéo. Chiếc cưa điện tanh máu trên tay hắn lập tức nhanh chóng chuyển động, phát ra tiếng nổ xoẹt xoẹt xoẹt.
"Chúng ta đi thôi!" Lâm Ân nở nụ cười đầy quỷ dị.
Sau đó ngay dưới cái nhìn chăm chú pha lẫn khiếp sợ của Bạch Dật, Lâm Ân đi nhanh về phía trước, không chút sợ hãi, cưa điện trong tay hắn giống như bổ dưa thái rau, “Rầm” một tiếng đã trực tiếp cưa đứt mười mấy cánh tay nhào tới từ khe hở trên vách tường.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ——
Cùng với hoa lửa tinh tế tung tóe khắp nơi.
Lâm Ân giống như đang đi thu gặt vụ mùa, mỗi một lần cưa điện hạ xuống, đều là vô số cánh tay “Rào rào rào” rơi xuống đất như ngả rạ.
【 đinh! Ngươi cưa một con ác hồn, nhận được kinh nghiệm x10】
【 đinh! Ngươi cưa một con ác hồn, nhận được kinh nghiệm x10】
【 đinh! Ngươi cưa một con ác hồn, nhận được kinh nghiệm x10】