Bạch Dật nhìn cảnh tượng kinh tâm động phách trước mắt mà trong lòng run sợ.
Hai bàn tay gã run rẩy cầm Dạ Ma Đao, hai chân cố gắng nhấc lên, thật cẩn thận theo sát phía sau Lâm Ân, nhìn bước chân bình tĩnh mà vững vàng tiến lên của hắn, tuyệt đối là đại sát đặc sát [1].
[1] : là thrible kill trong LOL, cũng là một bộ phim do Scott Martin đạo diễn (Murder).
Mạnh mẽ!
Rốt cuộc là tố chất trong lòng đại ca mạnh mẽ tới cỡ nào, mới có thể xử lý thành thạo như vậy trong hoàn cảnh trước mắt chứ?
Sau đó, gã lập tức nghĩ tới bản thân mình, rồi phát hiện, bản thân ngoại trừ mở miệng thét chói tai giống như một tiểu nữ sinh, thì so sánh với đại ca, gã và hắn tuyệt đối là hai loại sinh vật hoàn toàn khác biệt!
Mà thoạt nhìn bọn họ cũng chỉ sàn sàn tuổi nhau thôi.
Một loại cảm giác an toàn vô cùng đột nhiên xuất hiện!
Bạch Dật vừa thấp thỏm vừa dè dặt, ôm lấy Dạ Ma Đao, nhanh chóng đi theo bước chân Lâm Ân, đôi mắt run rẩy không ngừng nhìn ngó xung quanh, vô cùng sợ hãi sẽ bị một hoặt một đống ác linh đột nhiên xuất hiện hù dọa.
"Đại ca, anh... không sợ một chút nào sao?"
Lâm Ân vừa cắn răng “Xoẹt xoẹt xoẹt” lôi kéo cưa điện vừa nói: "Sợ? Đương nhiên là sợ, anh đang sợ muốn chết đây này. Con người anh từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là những con ác quỷ trước mắt."
Hắn vừa nói xong, từ bên trong vách tường gần người Bạch Dật lập tức có một cái đầu thò ra, nó mở miệng điên cuồng rít gào, rồi vươn tay về phía Bạch Dật.
Bạch Dật: "Đại ca ơi! (ΩДΩ)!"
Oanh ——
Lâm Ân đánh ra một quyền đập thẳng vào cái đầu nọ, trực tiếp đánh cho nó vỡ ra thành từng mảnh.
Rồi âm thanh kéo cưa điện vang lên.
Ngay trước mặt Bạch Dật, Lâm Ân lập tức chui thẳng vào vách tường, “Xoẹt xoẹt xoẹt” lượng lớn máu tươi không ngừng phụt từ bên trong vách tường ra ngoài, bắn tung toé lên mặt Bạch Dật.
Bạch Dật: "(ΩДΩ)!"
Cắt ——
Lâm Ân trấn định dùng một tay rút cây cưa điện đẫm máu ra ngoài, lại khiêng nó lên vai, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, rồi nghiêng đầu ra hiệu: "Follow me!"
Bạch Dật ngây dại.
Đẹp trai quá!
Quá đẹp trai!
Quá trâu bò!
Nếu bạn gái của gã cũng có được một anh bạn trai vô địch như vậy, nhất định là cô ấy sẽ rất có cảm giác an toàn?
Bởi vì lúc này, ngay cả chính gã cũng nhận thấy cảm giác an toàn đang tràn đầy trong lồng ngực, tim đập gia tốc, đại ca quá mức lợi hại rồi!
Bạch Dật nuốt một ngụm nước miếng, trừng lớn hai mắt, ôm Dạ Ma Đao vội vàng chạy chậm đi theo.
Một đường xung phong liều chết, đầu óc Bạch Dật không ngừng vung lên ong ong.
Cũng không biết vì sao, gã cứ có một loại cảm giác bản thân là người mới cấp 0 được một vị đại lão full cấp mang theo vượt ải trong thế giới khủng bố.
Gã chợt phát hiện, ngoại trừ hô 666 [2], hình như bản thân gã chẳng có cái trứng gì dùng được cả
[2] : quá giỏi, siêu lợi hại…
Loại cảm giác được người kéo đi này...
Thật sự quá tuyệt vời!
Bạch Dật đã cảm động tới lệ nóng doanh tròng.
【 đinh! Độ sùng kính của Bạch Dật đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ sùng kính của Bạch Dật đối với ngươi +10】
Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên, một đường này Lâm Ân khiêng cưa điện, trực tiếp quá quan trảm tướng, giết thẳng ra bên ngoài hành lang, sau đó một cước đá văng cửa chính của phòng khách.
Chỉ trong nháy mắt, một thứ mùi vị thối rữa mục nát vô cùng đậm đặc, từ bên trong đại sảnh hắc ám xộc thẳng vào xoang mũi.
Lâm Ân dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua một vòng.
Hiển nhiên là so sánh với lúc trước khi hắn rời khỏi nơi này, đại sảnh trước mắt đã xuất hiện một chút biến hóa.
Cũng không biết từ khi nào trên bàn ăn đã phủ đầy tro bụi, đồ ăn trên đĩa cũng tản ra mùi vị hôi thối, mục nát.
Tí tách ——
Tí tách ——
Giữa vùng hắc ám trước mặt lại truyền đến từng tiếng tí tách hệt như những giọt mưa nhỏ rơi xuống nền nhà.
Bạch Dật khẩn trương mà run rẩy nói: "Đại ca, nơi này có chút quỷ dị! Nếu không, nếu không chúng ta chạy đi?"
Lâm Ân liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói: "Không cần, cậu uống bình dược này vào đi."
Lâm Ân tiện tay thò vào bên trong hòm thuốc, lấy ra một bình dược tề màu xanh biếc rồi ném vào trong tay Bạch Dật.
Bạch Dật luống cuống tay chân đón lấy cái bình rồi kinh hoảng nói: "Đây là..."
Lâm Ân liếc mắt nhìn gã, đơn giản nói: "Uống."
Bạch Dật lờ mờ nhìn qua, nhưng gã biết đại ca sẽ không hại mình, vì vậy cũng vội vàng mở nắp bình, “Ừng ực ừng ực” dốc dược tề vào miệng.
Ọe——
Mùi vị buồn nôn quá.
Rốt cuộc đây là loại dược tề gì, sao uống vào lại có cảm giác đang uống phân vậy?
Không! Thậm chí uống phân còn không khó chịu bằng uống nó.
(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Nhưng đương nhiên, gã vẫn gian nan nuốt thứ chất lỏng ghê tởm kia xuống.
Ngay tại một khắc khi Bạch Dật nuốt xong, đột nhiên gã khiếp sợ nhìn thấy cả người mình từ trên xuống dưới đang chậm rãi phát ra từng luồng hào quang màu xanh lá.
"Đại ca! Đại ca! Em xanh rồi! Em biến thành xanh rồi!
Bạch Dật quá sợ hãi hét lên.
Lâm Ân trấn định mà cảnh giác nhìn ngó xung quanh, nói: "Đây là hiện tượng bình thường mà. Thứ mà cậu vừa uống là loại dược tề do anh dùng mấy cái đầu ngón tay mang theo phóng xạ, nghiên cứu chế tạo thành, tuy nó chả có tí tác dụng nào, nhưng được cái là độ sáng cao!"
Lạch cạch ——
Gần như cùng thời điểm ấy, đột nhiên một giọt chất lỏng đặc sệt, dấp dính từ phía trên rơi xuống mặt Lâm Ân.
Theo bản năng, Lâm Ân ngẩng đầu nhìn lên.
Nương theo ánh sáng màu xanh phát ra từ trên người Bạch Dật, chỉ trong nháy mắt Lâm Ân đã nhìn thấy một con quái vật bị lột da, với vô số cánh tay màu huyết hồng, đang dính lên trần nhà hắc ám của phòng khách.
Mà lớp dịch nhầy kia chính là thứ chất lỏng chảy ra từ trong miệng con quái vật ấy.
"Oa—— "
Một tiếng rít gào khủng bố vang lên.
Gần như trong khoảnh khắc âm thanh nọ truyền đến, con quái vật bị lột da vặn vẹo kia lập tức nhảy xuống khỏi trần nhà, hung hăng đè Lâm Ân xuống dưới người mình.
"Đại ca!" Bạch Dật toàn thân tỏa ra ánh sáng màu lục, lập tức hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
Bởi vì hết thảy mọi chuyện đều diễn ra quá mức đột ngột, khiến cho tứ chi của Lâm Ân lập tức bị từng cánh tay màu huyết hồng, không còn chút da nào kia, ấn thẳng xuống sàn nhà.
Cùng lúc ấy, một cái miệng khổng lồ kề sát vào mặt hắn, bên trong đôi mắt kia tràn ngập oán hận và sát ý điên cuồng.