"Này, phía sau cậu là ai đó?" Lâm Ân nghiêm túc dò hỏi.
Được Lâm Ân nhắc nhở, Bạch Dật cũng lập tức chú ý tới cái bóng đen đang đứng phía sau hình ảnh phản chiếu kia, toàn thân gã run lên, cảm giác không rét mà run xuất hiện trong lòng.
"Em... Em cũng không rõ ràng lắm..." Bạch Dật run rẩy nói: "Lúc ấy, hình như em vô cùng hoảng hốt... cho nên không cảm nhận được phía sau mình có thứ gì. Chờ sau khi thoát khỏi trang web nọ, em đã... hình như em đã quên mất chuyện này rồi..."
Lâm Ân rơi vào suy tư.
Nếu nói thứ này có liên quan đến chuyện Bạch Dật bước vào thế giới hắc ám, thì văn tự bên trên tấm ảnh chụp kia có đến từ thế giới hắc ám hay không?
Hắn ngẩng đầu, trấn tĩnh nói: “Để anh đi tìm thầy hỏi một chút, nói không chừng chúng ta có thể nhận được đáp án rồi!"
...
Tại phòng ngủ của Cưa Máu.
Cưa Máu đeo kính lão lên, nghiêm túc nhìn nội dung biểu hiện trên đồ vật vừa được Lâm Ân mang qua cho mình, hỏi: "Đồ nhi, làm sao con lại có được loại vật phẩm này? Con lấy nó từ đâu?"
Lâm Ân khoanh chân ngồi trên ghế dựa, nghiêm túc nói: "Đây là thứ mà người bạn nhân loại của con đã chụp được trước khi cậu ấy đến thế giới này. Con cứ có cảm giác thứ này liên quan đến chuyện cậu ấy rơi xuống nơi đây. Người có biết văn tự bên trên không?"
Cưa Máu nghe vậy, lại nhìn kỹ thêm một lát, rồi tháo cặp kính mắt xuống, nghiêm túc nói: "Ta từng đọc được nội dung cùng loại với thứ này trên một tập tài liệu lịch sử, hình như là một dạng chú văn quyến tộc cổ xưa ở bên trong thế giới hắc ám. Để ta xem xem."
Nói xong, ông ấy đứng lên, tìm kiếm bên trong kho sách dưới lòng đất của mình, sau đó lấy ra một cuốn điển tịch thật dày.
Ông ấy nhanh chóng lật xem cuốn điển tịch kia, cẩn thận đối chiếu, rồi lập tức mở miệng thì thầm: "Ta dùng máu và thịt tới phụng dưỡng cho chi phối giả. Ta tuân theo cảm giác kêu gọi của Cổ Thần. Hiến tế máu thịt của ta để nhận lấy ân trạch của Thần ta. Ta tuân theo pháp điển, rơi vào đêm tối vĩnh hằng cô lẻ. Ta hiến thân, chờ đợi Thần ta triệu hồi và đáp lại, ký tên người: xx."
Cưa Máu ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Ân, nhướng mày nói: "Đây là một phần khế ước hiến tế bản thân cho Tà Thần, người bạn của con đã ký thứ này rồi sao?"
Lâm Ân nghe vậy, lập tức gật gật đầu, nói: "Cậu ấy ký rồi, nhưng cậu ấy lại không biết nội dung bên trên."
Cưa Máu nhắm mắt lại, đưa chiếc điện thoại di động cho hắn, nói: "Vậy cũng rất bình thường, rất nhiều quân vương và tồn tại cấp căn nguyên ở thế giới này đều tự xưng là Tà Thần, sau đó đi gieo rắc tai họa cho những thế giới ngoài kia để thỏa mãn mục đích tà ác của bọn họ."
"Xem ra khi còn ở thế giới kia, người bạn của con đã bị vị "Tà Thần" nọ theo dõi rồi."
"Đã ký xuống khế ước này, chẳng khác nào đã thành lập liên hệ với Tà Thần, đương nhiên người ký tên sẽ bị Tà Thần kia triệu hồi đến thế giới của hắn, nhưng xem ra, trong quá trình người bạn kia của con bị kéo vào thế giới này, đã xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn nho nhỏ."
Nói đến đây, Cưa Máu lại đưa mắt nhìn Lâm Ân một cái thật sâu, thật hiển nhiên chỉ nhìn một cái, ông ấy cũng có thể biết được ý tưởng trong lòng hắn.
Lâm Ân suy tư nói: "Nói cách khác, cậu ấy cũng không trở về được nữa?"
"Không." Cưa Máu đưa ra đáp án phủ định, ông ấy ngẩng đầu nói: "Có khả năng, cậu ấy sẽ trở về rất nhanh thôi."
Lời này vừa nói ra, Lâm Ân lập tức chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thầy, người vừa nói cái gì vậy?"
Cưa Máu lắc lắc đầu, nhanh chóng mở miệng giải thích: "Bởi vì về bản chất, thứ này vẫn là một loại khế ước triệu hồi, nó cũng giống như ở bên trong Thị Giới, thế giới khác lợi dụng nghi thức đặc thù, thỉnh cầu một con sinh vật nào đó của thế giới hắc ám buông xuống vậy."
"Nghĩa là bọn họ chỉ có thể tạm thời buông xuống thế giới này trong khoảng thời gian nhất định nào đó thôi, chậm thì mấy giờ, lâu thì vài ngày, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá một tháng, trừ phi bọn họ đã chết đi. Nói cách khác, chờ thời gian vừa đến, bọn họ sẽ lập tức bị tống trở về vị diện ban đầu."
"Đây cũng là một loại phương thức tiết kiệm nhất, lại có hiệu quả cao nhất dùng để kéo sinh linh thế giới khác tiến vào thế giới này của nhóm Tà Thần, bởi vì sau khi tiến vào rồi, đối phương sẽ không cho bọn họ còn sống quá lâu đâu."
Lâm Ân vô cùng khiếp sợ nói: "Nói cách khác, người đồng hương kia của con còn có thể trở về?"
Cưa Máu nghiêm túc nói: "Đại khái là có thể, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì hiện tại cậu ấy chính là vật triệu hồi, chỉ cần vật triệu hồi không chết thì chuyện cậu ấy trở về chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
...
Lâm Ân cau mày rời khỏi phòng ngủ của thầy.
Hắn ngẩng đầu, đưa ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Bạch Dật đang lo lắng vạn phần, vẫn một mực chờ bên ngoài đại sảnh.
Bạch Dật vừa thấy hắn bước ra, đã vội vàng lao thẳng tới, mở miệng hỏi: "Đại ca! Thế nào rồi? Anh có biết bên trên viết gì hay không?"
Lâm Ân thoáng nhở nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, rồi vươn tay về phía Bạch Dật, nói: "Chúc mừng cậu, Bạch Dật, cậu may mắn hơn nhiều so với tất cả những sinh vật bị rơi vào bên trong thế giới này."
Bạch Dật ngẩn ra, há miệng thở dốc, không biết đại ca nói vậy là có ý tứ gì.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Anh muốn nói rằng, theo những gì anh vừa được biết, thì hẳn là trong vài ngày gần đây, cậu có thể quay về thế giới của chính mình rồi."
Sau khi nghe được tin tức này, đại não Bạch Dật lập tức rơi vào trống rỗng, nhưng rất nhanh, thứ cảm xúc ập đến ngay sau đó chính là khiếp sợ tới khó có thể tưởng tượng nổi và mừng rỡ như điên.
Gã hấp tấp vươn tay, tóm lấy bả vai Lâm Ân, run rẩy nói: "Đại ca! Những gì anh nói đều là sự thật hả? Em... Em thật sự vẫn còn cơ hội..."
Lâm Ân mỉm cười nói: "Đại khái là có thể."
Trong nháy mắt, Bạch Dật đã trở nên kích động vô cùng, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Gã hô hấp dồn dập, trong lúc nhất thời, thực sự khó có thể thừa nhận được niềm vui sướng quá lớn, lại đến vô cùng bất ngờ này.
Gã không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cố gắng tiêu hóa cảm giác mừng như điên đang bành trướng.
Nhưng đột nhiên, gã lại ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ân với nụ cười tươi tắn trên môi. Gã vừa nghĩ tới cái gì, lập tức kinh ngạc hỏi: "Còn đại ca thì sao? Anh có thể trở về cùng em không?"