Viện trưởng trịnh trọng gật đầu nói: "Yên tâm, đây là chức trách mà người làm bác sĩ như chúng tôi phải hoàn thành."
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng khóc lóc và la hét đến nao lòng.
"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cảnh sát Lưu nhíu mày hỏi.
Một nhân viên điều tra ngoài cửa có chút sầu lo, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nói: "Báo cáo trưởng quan, là người nhà của bệnh nhân. Sau khi bọn họ biết con trai nhà mình đã được tìm thấy, cả hai lập tức lặn lội tới đây, hiện tại đang ở ngay bên ngoài, nhất định muốn tiến vào."
Tại thời điểm cảnh sát Lưu đang muốn nói chuyện, đột nhiên hai người trung niên một nam một nữ vừa khóc lóc vừa đẩy cửa xông vào.
"Để cho chúng tôi vào đi! Con chúng tôi sao rồi? Thằng bé còn sống không?"
"Dật Nhi! Dật Nhi ơi!"
Thấy vậy, trong mắt cảnh sát Lưu cũng lộ vẻ khó xử.
Hiển nhiên, tổ điều tra bọn họ mới thành lập, còn chưa phối hợp tốt với công tác ở nơi này, mới khiến cho nhân viên điều tra vừa tìm được Bạch Dật đã nhanh chóng báo tin tức cho người nhà của cậu ấy.
"Cho bọn họ vào đi."
Cha Bạch và mẹ Bạch vội vàng xông vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt thanh tú của con trai nhà mình đang nằm trên giường bệnh, từ khe hở giữa đám người trước mặt.
"Dật Nhi ơi!" Mẹ Bạch khóc lớn.
Nhưng tại thời điểm bọn họ muốn tiến lên nhìn cho kỹ con trai nhà mình, lại lập tức bị mấy bác sĩ vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Mấy người muốn làm cái gì vậy? Con tôi đã trở lại, tôi muốn nhìn con tôi mà?" Cha Bạch và mẹ Bạch khóc lớn.
Một vị bác sĩ vội vàng nói: "Hai vị người nhà, bởi vì tình huống của bệnh nhân có chút đặc thù, tôi cảm thấy… tốt hơn hết là hai vị đừng vội tới nhìn, hãy đợi một lát nữa, viện trưởng của chúng tôi sẽ tới nói cho mọi người biết tình huống, bởi vì..."
Nhưng vừa nghe xong câu nói này, trong lòng cha mẹ Bạch càng thêm sợ hãi.
Chẳng lẽ con trai nhà bọn họ gặp phải nguy hiểm về sinh mệnh rồi?
Không được đâu!
Bởi vậy không nói hai lời, cha Bạch mẹ Bạch vội vàng đẩy đám người đang chặn đường mình ra, viện trưởng đứng bên trong vội vàng muốn đắp chăn lại cho Bạch Dật nhưng đã muộn.
Cha mẹ Bạch đã xông vào, ánh mắt cũng lập tức dừng lại ở vị trí nào đó dưới người Bạch Dật.
Không khí lập tức rơi vào im lặng.
Cha Bạch (ΩДΩ) nói: "Moá nó!"
Mẹ Bạch (‧̣̥̇꒪່⍢꒪່) nói: "Moá nó!"
Ách——
Dưới kích thích quá lớn này, cha mẹ Bạch lập tức trợn trắng mắt, rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của mọi người ở đây, cả hai người đồng loạt ngã thẳng về phía sau.
Mọi người quá sợ hãi, vội vàng nâng hai người ấy dậy.
Viện trưởng lập tức đưa tay lên vỗ trán, vẻ mặt đau như nhức trứng, vội vàng nói:
"Tôi đã nói không thể gọi người nhà tới rồi mà? Đã nói là không thể rồi mà! Trời đất ơi! Mau! Mau đưa hai người này vào phòng cấp cứu giùm tôi đi!"
...
Nửa giờ sau.
Tại khoa phóng xạ cách vách, viện trưởng và mấy vị chuyên gia bác sĩ đang nghiêm túc chờ đợi phía trước mặt chụp X-quang, chờ đợi máy móc khởi động.
"Tình hình của người bệnh thế nào rồi?"
"Đã bước đầu tỉnh táo lại, nhưng có vẻ như trạng thái tinh thần của người bệnh có chút không tốt, cậu ấy vẫn một mực lải nhải cái gì mà inox xx, inox xx, làm cho người ta thực khó xử."
Viện trưởng gật đầu, thở dài nói: "Cũng bình thường thôi, có thể đó là di chứng sau khi bị thương tổn, dù sao cậu ấy cũng là một thiếu niên đang độ thanh xuân, sau khi xx bị chặt, nhất thời không chấp nhận được sự thật ấy, nên mới ảo tưởng một cái xx càng thêm chắc chắn có thể đền bù lại tổn thất kia. Đây cũng là biểu hiện phản kháng kịch liệt trong lòng cậu ấy."
Mấy bác sĩ đều rơi lệ, nói: "Thiếu niên ấy thật là đáng thương mà!"
Viện trưởng nâng cặp kính lão lên, nói: "Tình hình của người nhà cậu ấy thế nào rồi?"
"Bọn họ đã tỉnh lại, đang trải qua quá trình điều trị tâm lý, chúng tôi đã báo cho bọn họ biết, người bệnh không có nguy hiểm về sinh mạng rồi, về phần bọn họ đưa ra yêu cầu cấy ghép xx, bởi vì kỹ thuật trong ngoài và nước đều không quá thành thục, cho nên chúng tôi cũng không dám cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục. Nhưng về giải phẫu chuyển giới, các bác sĩ trong thành phố chúng ta lại có kinh nghiệm lâm sàng không tồi..."
Viện trưởng gật đầu, nói: "Chuyện này cứ gác qua một bên trước đã, chúng ta xem tình hình bên trong cơ thể cậu ấy trước."
"Được!"
Mà đúng vào lúc này, một bác sĩ đang đứng bên cạnh chờ đợi phim chụp X-quang, lậ tức nhìn thấy kết quả chụp X-quang của Bạch Dật, không khỏi nhíu mày.
Sau đó, vị bác sĩ này nhanh chóng đi tới, cầm phim chụp X-quang, nói: "Viện trưởng, tôi vừa phát hiện ra một chút vấn đề, nội tạng của cậu thiếu niên kia có chút..."
Viện trưởng có nhiều năm kinh nghiệm xem kết quả phim chụp, lập tức tiếp nhận bức ảnh kia, đeo kính lão lên, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngài cứ xem trước đi?"
Viện trưởng cẩn thận nhìn một chút, lập tức cũng ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Chuyện này... vì sao trái tim lại chạy sang bên phải rồi?"
Nhưng rất nhanh ông ấy đã bình tĩnh trở lại, bởi vì đã có vài chục năm kinh nghiệm lâm sàng, cho nên còn loại bệnh gì mà viện trưởng chưa từng nhìn thấy nữa?
Tuy chuyện trái tim mọc ở bên phải rất ít gặp, chỉ có xác suất một phần triệu, nhưng cũng không phải là không có.
Có lẽ cậu thiếu niên này trời sinh đặc dị, tài hoa xuất chúng.
Nói xong, ông ấy lại mở ra một tấm phim chụp X-quang khác.
Viện trưởng: "!!!"
Ông ấy khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trên phim chụp X-quang, nói: "Cái này... Cái này... trái tim lại chạy về bên trái rồi? Anh khẳng định là mình không lấy sai phim chụp chứ?"
Bác sĩ kia nhíu mày nói: "Phim chụp X-quang vừa rời khỏi máy, không thể lẫn lộn được, tôi... Tôi cũng rất kỳ quái."
Viện trưởng thoáng nhăn mày, nhanh chóng khiến cho chính mình khôi phục lại một chút bình tĩnh.
Có lẽ máy móc xảy ra một chút trục trặc nào đó rồi, nói cách khác, lấy đâu ra chuyện trái tim con người lại có thể lắc qua trái, trườn qua phải như vậy? Có phải trò đùa đâu?
Viện trưởng không nhịn được lập tức bưng chén trà lên miệng, uống một ngụm, cố gắng nén cảm giác quái dị trong lòng xuống, lại mở ra tấm phim chụp X-quang thứ ba.
Phốc ——
Viện trưởng (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)—— một ngụm trà đặc lập tức bắn ra ngoài.
Ông ấy ngơ ngác (ΩДΩ) chỉ vào hình ảnh bên trên phim chụp X-quang, cánh tay không khỏi run lên.