Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Muốn Làm Gì Hãy Cố Gắng Làm Hết Đi!!!

Chương 303: Muốn Làm Gì Hãy Cố Gắng Làm Hết Đi!!! Chương 303: Muốn Làm Gì Hãy Cố Gắng Làm Hết Đi!!!

Chiến Tích đờ đẫn cả người (;oдo) mười ngón không ngừng run rẩy, khiến cho hai thanh chủy thủ trên tay “Loảng xoảng đương” một tiếng, rơi thẳng xuống đất, nói:

"Tôi chỉ tùy... Tùy tiện nói thôi... Vừa nhìn đã biết cậu là một ông chủ vô cùng thân thiện rồi... Là, là vậy đó?"

Lâm Ân mỉm cười nói: "Coi như gặp được tri âm rồi."

...

Vài phút sau.

【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: người thằn lằn cảm mạo, khen thưởng nhiệm vụ: 100 tiền khô lâu, 100 kinh nghiệm cơ sở 】

Chiến Tích khép hai chân lại, giống như một người văn minh ngồi xuống chiếc ghế trước quầy.

Cái đuôi thật dài xếp chỉnh tề ngay ngắn, căn bản không nhìn ra một chút dáng vẻ hung tàn như lúc trước, ngược lại càng giống một quý ông nho nhã lịch thiệp hơn.

Chiến Tích vươn tay khẽ xoa xoa cánh mũi đã nghẹt đến khó thở của mình, lễ độ nói: "Là như vậy, bác sĩ tôn kính, tôi và đồng bạn của mình vốn là kẻ lữ hành chuyên đi du lịch khắp nơi, chứ không phải cường đạo. Tôi cũng không phải loại người thằn lằn ác liệt thích giết người cướp của kia đâu. Chắc cậu cũng biết rồi đo."

Lâm Ân tỏ vẻ mình đã hiểu.

Chiến Tích đan hai tay vào nhau, đặt lên quầy rồi hắt xì một cái nói: "Bởi vì lữ hành mệt nhọc, khiến tôi nghĩ có thể mình đã mắc một chút cảm mạo trong người rồi. Cậu có thể giúp tôi chẩn đoán bệnh hay không? Tốt nhất là kê giùm tôi loại dược tề trị cảm mạo nào đó, loại rẻ nhất ấy."

Lâm Ân trấn định nói: "Xin anh cứ yên tâm, khách hàng chính là Thượng Đế của tiệm dược tề chúng tôi, có tôi ở đây, đảm bảo sẽ trị cho anh thuốc đến bệnh tan."

Nói xong, Lâm Ân vươn tay, đặt lên cổ tay gã.

Mà cũng chính trong nháy mắt khi hắn đang muốn chẩn đoán bệnh kia.

【 đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh ——】

Mười mấy âm thanh nhắc nhở đến từ thuật chẩn đoán ngẫu nhiên lập tức vang lên bên tai Lâm Ân.

Lâm Ân không khỏi chấn động toàn thân, hai hàng chân mày nhíu lại.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Chiến Tích lập tức run rẩy một cái.

Loại tình huống bác sĩ vừa bắt đầu chẩn đoán đã nhăn mặt nhíu mày này, khiến trong lòng gã có chút sợ hãi à nha!

Má ơi, còn nhíu đến xuất hiện nếp nhăn luôn rồi kìa!

Gã có vẻ bất an vô cùng, vội vàng mở miệng hỏi: "Bác sĩ, bệnh cảm mạo của tôi rất nghiêm trọng sao?"

Lâm Ân ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn gã nói: "Không, cảm mạo không nghiêm trọng lắm."

"Vậy là tốt rồi."

"Muốn ăn gì anh hãy cố gắng thưởng thức thêm đi, ăn nhiều một chút mới tốt. Ừm… muốn đi chơi chỗ nào, anh cũng cố gắng thu xếp mà đi chơi ngay đi, lúc này đừng có bạc đãi chính mình..."

"Ách... Cảm ơn bác sĩ đã khuyên."

"Còn nữa, ở gần người nhà nhiều hơn một chút, cố gắng lưu lại kỷ niệm cho bọn họ. Những chuyện trước kia bản thân không dám làm, hiện tại anh cũng cố gắng tranh thủ thời gian mà đi làm hết đi, đừng quá thương tâm, cần phải để tư tưởng thoải mái một chút."

"..."

Chiến Tích càng nghe càng ngơ ngác.

Vì sao những lời này càng nghe càng khiến trong lòng người ta hoảng hốt vậy?

Không phải gã chỉ mắc một chút xíu cảm mạo thôi sao?

Vì sao bác sĩ lại nói như thể gã đã mắc bệnh nguy kịch, sắp sửa tắc thở đến nơi rồi?

Cái này không thích hợp à nha!

"Bác sĩ!" Chiến Tích mở to hai mắt nhìn tới, rồi vỗ cái bàn, hỏi: "Cậu nói như thế khác nào bảo tôi sắp chết đến nơi rồi? Bác sĩ, cậu đừng có dọa tôi như vậy có được hay không?"

Lâm Ân hít sâu một hơi, nâng chiếc kính một mắt lên, sau đó dời ánh mắt khỏi gương mặt gã, nói: "Ngại quá, đúng là bệnh cảm mạo của anh không có nghiêm trọng."

"Khẳng định là không nghiêm trọng!" Chiến Tích nóng nảy.

"Nhưng tôi lại chẩn đoán được vài căn bệnh khác trên người anh... Mà một bệnh càng nghiêm trọng hơn một bệnh."

"..."

Không khí trong tiệm dược tề tạm thời yên tĩnh lại.

Chiến Tích với vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi yên trên ghế.

Lâm Ân nâng kính mắt lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn thoáng cúi đầu xuống, nhỏ giọng liệt kê từng loại bệnh mình nghe được: "Ho lao giai đoạn cuối, cơ bắp héo rút mạn tính, bệnh tâm thần mang tính gián đoạn, bệnh trĩ, bệnh động mạch vành, tắc nghẽn, xuất huyết não, loãng xương, bệnh bạch cầu, bệnh đục tinh thể, bệnh liệt dương..."

(Mình có tìm hiểu về từ bệnh mãn tính hay bệnh mạn tính, thì nhận được câu trả lời là bệnh mạn tính mới là từ chính xác nhất nhé.)

Mỗi lần Lâm Ân nói ra một cái tên bệnh, là toàn thân Chiến Tích lại hung hăng mà run rẩy một hồi.

Mãi cho đến hắn nói xong một bệnh cuối cùng, cả người Chiến Tích đã bị bao vây bởi hàng ngàn câu hỏi (((;? ? ? ;))).

"Bác sĩ, cậu đừng có nói đùa như thế... Tôi... Tôi chỉ cảm mạo thôi, vì sao vào tay cậu, tôi lại có cảm giác toàn thân mình đều bất ổn như vậy..."

Trong mắt Lâm Ân tràn ngập đồng cảm, nói: "Đúng vậy, đúng là từ trước tới nay, anh là bệnh nhân đầu tiên, vẫn còn kiên cường sống sót dù trên người mắc tới mười mấy loại bệnh mà tôi từng chứng kiến đó..."

Khi nói ra câu này, hốc mắt Lâm Ân thoáng ửng đỏ lên.

Chiến Tích nghe xong, lập tức “Rầm” một tiếng, vỗ bàn đứng dậy rồi điên tiết hét lớn lên. Gã có vẻ thẹn quá hoá giận, khiến cho nhịp hô hấp trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống không thôi.

Ngay tức khắc, gã chỉ vào Lâm Ân đang ngồi đối diện mình, nói: "Nói đùa gì vậy! Bác sĩ, tuy tôi không đánh lại cậu, nhưng cậu là bác sĩ khám bệnh cho người thì phải có y đức, chẳng lẽ tôi còn không rõ tình huống thân thể của chính mình sao?"

Gã nổi giận, ánh mắt lập tức đảo qua hai bên trái phải, nhìn ngó không ngừng. Cuối cùng ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên cái ghế trước mắt.

"Tôi có bệnh? Cậu còn dám nói tôi có bệnh?"

Vừa nói, Chiến Tích vừa lui về phía sau hai bước, nhắm thẳng vào chiếc ghế dựa kia, rồi nhảy một cú, nhẹ nhàng nhảy vọt chiếc ghế nọ.

Sau khi hoàn mỹ tiếp đất, gã nổi giận mà dang hai tay ra, nói: "Thân thể tôi linh hoạt như vậy, cậu cảm thấy tôi giống một người thằn lằn có bệnh ở chỗ nào? Cậu cho rằng tôi giống một người có bệnh ư?"

"Tôi nói cho cậu biết, tôi không những có thể nhảy cao! Tôi còn có thể nhảy thấp! Ai! Tôi còn có thể bật cóc, tôi còn có thể nhảy ngang!"

Nói xong, gã lập tức làm một cú nhảy thấp, nhanh chóng vọt qua chiếc ghế dựa nọ, rồi nổi giận mà chỉ vào Lâm Ân, nói: "Theo cậu, một người thằn lằn mắc bệnh nguy kịch, có thể linh hoạt như tôi không?"

Bình Luận (0)
Comment