Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Đến Đây Nào, Hãy Đưa Lưng Về Phía Tôi, Rồi Cởi Quần Ra, Vểnh Cái Mông Lên Một Chút, Tôi Khám Trĩ Cho Anh!!!

Chương 305: Đến Đây Nào, Hãy Đưa Lưng Về Phía Tôi, Rồi Cởi Quần Ra, Vểnh Cái Mông Lên Một Chút, Tôi Khám Trĩ Cho Anh!!! Chương 305: Đến Đây Nào, Hãy Đưa Lưng Về Phía Tôi, Rồi Cởi Quần Ra, Vểnh Cái Mông Lên Một Chút, Tôi Khám Trĩ Cho Anh!!!

Chiến Tích phẫn nộ chỉ vào Lâm Ân, nói: "Cậu cho tôi xem loại hình ảnh này là có ý gì? Cậu đang nghi ngờ xu hướng tính dục của tôi? Cậu đứng ra đây, thích đánh nhau đúng không! Vào đây!"

Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, cầm cả hai bức vẽ nọ, bình tĩnh nói: "Anh là người bệnh, mong hãy giữ bình tĩnh, đừng quá kích động. Hiện giờ chúng ta đang tiến hành xét nghiệm bệnh tật, tôi làm vậy chỉ vì tốt cho anh thôi."

"Nào, bây giờ anh hãy cẩn thận và nghiêm túc nhìn lại một cái đi, rồi trả lời thành thật cho tôi biết, trong hai bức họa này, bức nào khiến anh có cảm giác mãnh liệt hơn. Hãy nhớ, chỉ khi nhận được câu trả lời thành thật, tôi mới có thể đưa ra kết quả chẩn đoán bệnh chính xác."

Chiến Tích vô cùng phẫn nộ, lại ngồi xuống ghế, lồng ngực liên tục phập phồng, nhưng vẫn không nhịn được lại dùng khóe mắt liếc nhìn bức vẽ mãnh nam người thằn lằn kia.

Đúng là trong lòng gã tức lắm, nhưng vẫn không nhịn được muốn ngắm hình ảnh ấy thêm vài lần.

Đương nhiên… đương nhiên gã tuyệt đối không chịu thừa nhận chuyện này.

"Có phản ứng hay không?" Lâm Ân lại nghiêm túc cầm cả hai bức vẽ ấy trên tay, nói: "Không cần biết là bên trái hay bên phải, nhưng nếu là một người thằn lằn bình thường, khi nhìn thấy cái này, đối phương sẽ có phản ứng, còn anh thì sao?"

"Có cảm thấy tim đập rất nhanh hay không?"

Chiến Tích nghiến răng nói: "Có, có thì thế nào?"

"Có cảm thấy huyết mạch sôi trào hay không?"

Chiến Tích "Ca ca" nắm chặt hai tay, cắn răng nói: "Có... Có một chút..."

"Bên nào mang đến cho anh cảm giác mãnh liệt hơn?"

"Bên trái."

"..."

"..."

Yên tĩnh vừa đi ngang, yên tĩnh muốn lan tràn.

Chiến Tích giật giật khóe miệng, ngay trong khoảnh khắc đã trở nên nóng nảy. Gã lập tức đứng lên, tức giận nói:

"Tôi không có! Tôi không phải! Cậu đừng có dẫn dụ tôi! Tôi là một người thằn lằn bình thường ưa thích thiếu nữ người thằn lằn xinh đẹp. Tôi không có đam mê kỳ quái, tôi rất bình thường, tôi không thể sinh ra phản ứng với những thứ cường tráng kia..."

Lâm Ân chỉ lặng im, đưa ánh mắt hiền lành nhìn gã, khiến cho Chiến Tích vốn đang phẫn nộ gầm gào, chợt đứng hình, khóe miệng cứng ngắc.

Vài giây, gã ngây dại mà cúi đầu xuống dưới.

Dường như sau khi bị người khác phát hiện ra đam mê có chút kỳ quái của mình, trong lòng gã lập tức có cảm giác muốn xuôi tay nhắm mắt, cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Lâm Ân thu lại bức họa cô gái gợi cảm trên tay phải mình, cầm lấy bức họa mãnh nam bên tay trái, nghiêm túc nói: "Nào chúng ta trở lại chủ đề chính, anh hãy thành thật trả lời cho tôi biết, anh có phản ứng với bức họa này không?"

Chiến Tích trống rỗng nói: "Tim có đập nhanh, nhưng không có phản ứng..."

"Trước kia có không?"

"Có..."

"Phản ứng có lớn không?"

"Lớn..."

Toàn thân Chiến Tích không ngừng run rẩy, gã thực sự có cảm giác bản thân muốn sụp đổ luôn rồi.

Tới cuối cùng, sau khi trực tiếp hỏi mười mấy vấn đề làm bệnh nhân của mình muốn hỏng mất, Lâm Ân mới gật đầu nói: "Ừm… hẳn là đúng rồi, một bức hình kích thích như vậy cũng không làm anh sinh ra phản ứng được. Tình huống này đã đủ để nói lên rất nhiều vấn đề rồi."

Chiến Tích ngây dại mà nỉ non nói: "Dương... Bệnh liệt dương..."

Lâm Ân bình thản viết báo cáo lên bản bút ký, lại tiếp tục nói: "Những bệnh khác khá là phiền phức, cho nên tôi sẽ thử nghiệm cho anh thấy một vài loại bệnh có biểu hiện rõ ràng hơn một chút."

Hắn nói xong, lập tức đứng lên, cái bóng thật lớn phủ xuống làm Chiến Tích sợ hãi giống như một tiểu Loli bất lực.

“Ba” một tiếng, Lâm Ân vừa đeo bao tay da vào, rồi nhìn xuống gã với ánh mắt thản nhiên nói: "Đến đây nào, hãy đưa lưng về phía tôi, rồi cởi quần ra, vểnh cái mông lên một chút, tôi khám trĩ cho anh."

Chiến Tích: "(ΩДΩ)!"

【 Độ sợ hãi của Chiến Tích đối với ngươi +10】

【 Độ sợ hãi của Chiến Tích đối với ngươi +20】

Gã sợ hãi vô cùng mà lập tức ôm lấy hai vai mình, toàn thân không ngừng run rẩy nói: "Có thể... Có thể cho tôi tự mình xem hay không? Ô ô ô!"

Nhìn thấy người bệnh kháng cự như thế, Lâm Ân cũng không làm khó đối phương, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, rồi đưa tay chỉ vào căn phòng riêng bên cạnh, lại chu đáo đưa một cái gương cho gã, nói: "Có thể, nhưng tôi khuyên anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, bởi vì nếu bệnh tình quá mức nghiêm trọng, có khả năng anh sẽ nhìn thấy một vài thứ không thể diễn tả được, hoặc hoàn toàn không muốn diễn tả nó ra."

Chiến Tích run rẩy vươn tay, cầm lấy cái gương, nói: "Cảm ơn... Cám ơn..." sau đó đi vào căn phòng riêng bên cạnh.

Lâm Ân kiên nhẫn chờ đợi.

Mười mấy giây sau.

“Á!!!”

Một tiếng kêu to bén nhọn đầy hoảng sợ lập tức phát ra từ căn phòng riêng ấy.

【 đinh! Giá trị tinh thần của Chiến Tích -10】

【 đinh! Giá trị tinh thần của Chiến Tích -10】

【 đinh! Độ sợ hãi của Chiến Tích đối với xx của mình +30】

Vài giây sau, Chiến Tích với vẻ mặt kinh hoảng vô cùng, gần như đã vượt quá giới hạn sợ hãi của bản thân, trên tay đang túm lấy cái quần của mình, lao thẳng từ phòng riêng bên cạnh ra ngoài.

"Oa a a a! Con mắt của tôi! Con mắt của tôi! Quái vật! Quái vật!"

Nhìn thấy Chiến Tích vẫn còn kinh hãi, chưa bình tĩnh lại được, Lâm Ân đan hai tay vào nhau, trấn định hỏi: "Anh đã nhìn thấy cái gì?"

Chiến Tích run rẩy nói: "Con... con mắt ác ma!"

Lâm Ân vẫn duy trì bình tĩnh, lại hỏi tiếp: "Có nghiêm trọng không? Tình huống như thế nào?"

Chiến Tích run rẩy vươn tay lau đi hai hàng nước mắt, mếu máo nói: "Một cục rất lớn, thật đáng sợ, giống như trông thấy cựu Thần vậy. Nhưng… nhưng đoạn thời gian trước, tôi không hề bị như vậy! Thật sự đó! Bác sĩ, tôi không lừa cậu đâu, đoạn thời gian trước thật sự không có mà!"

Quá mức khủng bố!

Khiến gã có cảm giác tinh thần của mình sắp sụp đổ đến nơi rồi!

Lâm Ân gật đầu, lập tức mở miệng trấn an đối phương: "Đừng khẩn trương, bệnh này không làm anh mất mạng được. Nguy hiểm chân chính vốn là những căn bệnh khác trong cơ thể của anh cơ, ví dụ như trái tim và đại não, đây mới là thứ quan trọng nhất trong những thứ quan trọng."

Chiến Tích o(╥﹏╥)o nói: "Bác sĩ à! Thật sự! Thật sự đó! Cậu đặt tay lên tim mình mà suy nghĩ một chút đi, nếu tôi thật sự mắc nhiều bệnh hiểm nghèo đến thế, thì vì sao tôi lại không có một chút cảm giác nào chứ?"

"Tôi nói cậu nghe, mấy ngày hôm trước tôi vừa chạy một đoạn rất xa, làm sao tôi có thể mắc nhiều bệnh như vậy được?"

Bình Luận (0)
Comment