Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 306 - Chương 306: Bác Sĩ Nói…

Chương 306: Bác Sĩ Nói… Chương 306: Bác Sĩ Nói…

Lâm Ân ngẩng đầu, nói:

"Có những loại bệnh cần trải qua thời kỳ ủ bệnh khá lâu dài, nên lúc bình thường, anh sẽ không có cảm giác gì về nó, nhưng một khi nó phát tác, sẽ mang đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Tôi cũng biết, nhất thời anh có chút không tiếp nhận được sự thật này, nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ từng loại từng loại cho anh, có tôi ở đây, không cần phải sợ."

...

Mấy giờ sau, bên ngoài hẻm Du Hồn

Một người thằn lằn với hình thể khôi ngô, có chút không kiên nhẫn đi qua đi lại ở đầu hẻm, trong miệng không ngừng lên tiếng chửi rủa.

"Tên khốn câu giờ kia, cướp một chút dược tề cũng kéo dài tận nửa ngày, chờ đến lúc anh trở về, tôi không tử tế dạy bảo cho anh một trận thì không được mà!"

Thật hiển nhiên, người thằn lằn này chính là đồng bạn của Chiến Tích.

Bọn họ đi ngang qua nơi này, nhưng trước mắt vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi, cho nên mới dự tính, tiến vào con hẻm quỷ quái trước mắt kiếm một chút đồ tiếp tế. Bởi vậy, Chiến Tích mới được cử đi dò đường.

Nhưng ai biết đối phương đi dò đường tới mấy tiếng đồng hồ không chịu ra, khiến trong lòng gã vô cùng nóng nảy, đã sớm mất đi kiên nhẫn từ lâu rồi.

Người thằn lằn này lại đợi thêm một lát nữa, cuối cùng không kiên nhẫn nổi, đã muốn đi vào tìm Chiến Tích kia, nhưng ngay khi đưa ánh mắt nhìn về phía hẻm Du Hồn, từ phía xa xa, gã lại bắt gặp một bóng người quen thuộc.

"Này! Cái đồ chậm như rùa, anh cmn đi đâu đấy hả? Anh có biết..." Người thằn lằn đứng ngoài đầu hẻm đang muốn mở miệng mắng to, nhưng chờ tới khi gã trông thấy rõ ràng hình dáng của người đang bước tới, vẻ mặt lập tức trở nên ngây ngốc.

Người trước mặt bị một tầng băng vải thật dày bọc kín lấy, trên cánh tay bó thạch cao kia đang cầm theo một cây gậy trúc, trên gậy trúc có một bình truyền dịch.

Sau lưng đối phương còn cõng theo một cái bao thật lớn, dường như bên trong chứa đầy dược tề và dược hoàn (viên thuốc) các loại.

Gã lập tức ngây dại.

"Moá nó..."

Chiến Tích đờ đẫn cõng một bao lớn dược tề, đi tới trước mặt đồng bạn của mình, mới ngừng lại.

Đồng bạn của gã mở miệng nỉ non nói: "Anh… đây là loại tạo hình gì đó..."

Chiến Tích trống rỗng nói: "Tôi sắp chết rồi, bị bệnh nguy kịch. Bác sĩ ấy là người tốt, cậu ta cho tôi rất nhiều loại dược tề giữ mạng, nếu không gặp được vị bác sĩ hảo tâm kia, tôi cũng không biết bản thân lại mắc nhiều bệnh đến mức này..."

Đồng bạn của gã lẩm bẩm nói: "Bệnh... nhưng không phải anh chỉ mắc một chút cảm mạo ư..."

Chiến Tích ngẩng đầu, chếch một góc bốn mươi lăm độ, nhìn thẳng lên bầu trời, nỉ non nói: "Đúng vậy, nếu không phải vì cảm mạo, tôi cũng không biết mình đã bệnh thành cái dạng này rồi, tôi cảm thấy... cả người mình đều đã bốc hơi, bay lên..."

Đồng bạn của gã ngây dại nói: "Nhưng những loại dược tề này..."

Chiến Tích vẫn ngẩng đầu, trống rỗng nói: "Chỉ là một chút lòng thành, 9000 tiền khô lâu, mỗi ngày ăn năm kg, bác sĩ giảm giá 99% cho tôi, còn tặng một món quà nhỏ, khiến tôi cảm nhận được ấm áp chưa từng có từ trước tới nay."

Lúc này, con búp bê thỏ trái tim màu hồng nhạt vừa đung đưa một cái trên ngực gã.

Đáng yêu như vậy.

Đồng bạn của gã có chút khó khăn, nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngạc nhiên nói: "Cái kia..."

"Bác sĩ nói..."

"Khi chúng ta gặp phải khó khăn, đừng có sợ, bởi vì phương pháp tốt nhất để đối phó với sợ hãi chính là đối mặt!"

"Kiên trì... Chính là thắng lợi!"

Gã mờ mịt mà nỉ non nói, sau đó chống cây gậy, mang theo bình truyền dịch.

Rồi dưới dưới cái nhìn chăm chú mà ngây dại của đồng bạn, Chiến Tích chống cây gậy, lảo đảo đi từng bước một về phía trước.

Bóng dáng lẻ loi, tiêu điều nhưng kiên định.

...

Tiệm dược tề.

【 đinh! Chúc mừng ngươi vượt mức hoàn thành nhiệm vụ: người thằn lằn cảm mạo, nhận được khen thưởng ngoài định mức: 500 tiền khô lâu, 500 kinh nghiệm cơ sở. 】

Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, Lâm Ân hít sâu một hơi, rồi thở dài thu hơn tám ngàn tiền khô lâu trên bàn vào túi.

Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người bệnh mắc nhiều vấn đề nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có thể đi lang thang bên ngoài.

Không thể không nói, thế giới hắc ám này đúng là một nơi vĩnh viễn sẽ mang đến cho người ta những loại trải nghiệm và phát hiện bất ngờ đến không thể tưởng tượng nổi.

Dù nơi này đúng là một thế giới kỳ lạ như vậy, nhưng… hắn vẫn cảm thấy một tia nghi hoặc.

Bởi vì trước khi chẩn đoán bệnh, thoạt nhìn sắc mặt của bệnh nhân kia cũng không kém đến mức ấy, vì sao sau khi chẩn đoán bệnh, lại cho ra kết quả khủng khiếp đến mức này?

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể quy kết là thể chất đặc thù của người bệnh mà thôi.

Bởi vì hắn dám khẳng định là【 thuật chẩn đoán ngẫu nhiên 】của mình không thể phạm sai lầm được.

Nói gì thì nói, nó cũng được hệ thống nhà nước chứng thực rồi, hơn nữa sau khi chẩn đoán, mỗi một loại bệnh tật kia đều biểu hiện ra bệnh trạng tương ứng vô cùng rõ ràng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Ân lại có chút vui sướng.

Với hắn, là một vị bác sĩ, lại đủ khả năng hỗ trợ khiến cho những người bệnh của mình đều có thể an tâm cất bước, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu.

...

Rất nhanh, chạng vạng đã buông xuống.

Mà ngay tại thời điểm hắn dự tính đóng cửa đi ngủ, bổ sung tinh thần chuẩn bị ngày mai sẽ bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ chuyển chức, thì đột nhiên thầy hắn lại gõ cửa.

"Thầy, người có chuyện gì không ạ?"

Lâm Ân mở cửa phòng, mời thầy tiến vào, còn hiểu chuyện vô cùng, bưng tới cho ông ấy một chén trà nóng.

Cưa Máu ngồi trước cái bàn, nặng nề nhìn Lâm Ân, nói: "Cho nên con thật sự đã quyết định được rồi? Ngày mai con sẽ ra ngoài tìm kiếm Dạ Y?"

Lâm Ân mỉm cười nói: "Đương nhiên ạ, dù sao thầy cũng nói rồi mà? Bọn họ chính là tổ chức y học có kỹ thuật tỉ mỉ và đỉnh cấp nhất. Con lại ôm trong lòng quyết tâm muốn trở thành một vị bác sĩ đủ tài năng đi cứu khổ cứu nạn, đương nhiên phải bước vào tổ chức tốt nhất rồi.”

Cưa Máu đưa ánh mắt nhìn hắn một cái thật sâu.

Ông ấy cũng biết, tính cách của đứa học trò nhà mình vô cùng bướng bỉnh, nếu đó là chuyện hắn đã quyết định, thì gần như người khác không thể tác động khiến hắn thay đổi chủ ý của mình được đâu.

Bình Luận (0)
Comment