Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Trái Bịt Phải Bịt, Bịt Mãi Không Xong!!!

Chương 315: Trái Bịt Phải Bịt, Bịt Mãi Không Xong!!! Chương 315: Trái Bịt Phải Bịt, Bịt Mãi Không Xong!!!

Bởi vì nơi này vốn là hoang sơn dã lĩnh, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một Nhân tộc cả người lẫn vật đều vô hại được? Chẳng lẽ là ảo thuật?

Lâm Ân vẫn duy trì vẻ mặt hiền lành, nói: "Đừng khẩn trương, người đồng tộc không đánh người đồng tộc, điểm này mọi người cứ yên tâm đi."

Đám người trong trấn khẽ nhăn mày, nhưng vẫn chĩa súng vào người hắn, không dám thả lỏng cảnh giác.

Lại đúng vào lúc này, đột nhiên thanh niên da đen kia chú ý tới bóng người phía sau lưng hắn, lập tức quát to: "Phía sau cậu là cái gì?"

Lâm Ân mỉm cười nói: "Chiến lợi phẩm."

Nói xong, Lâm Ân chậm rãi thu mấy sợi xúc tu sau lưng mình lại.

Ngay khoảnh khắc đó, sau khi đám người trong trấn nhìn thấy từng bóng người chậm rãi rời khỏi mảnh sương mù màu đen sau lưng Lâm Ân, trên mặt tất cả đều lộ vẻ khủng hoảng và hãi hùng.

"Là những con quái vật kia! Là người sói!"

"Nổ súng!"

Cùng với một tiếng rống to kia.

Phanh ——

Phanh ——

Từng viên đạn bạc trực tiếp bắn thẳng về phía mấy người Lâm Ân. Nhưng Lâm Ân chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra loại súng bọn họ đang dùng đều là súng kíp [1] vô cùng cổ xưa, cả tốc độ bắn lẫn uy lực đều không thể so sánh với súng ống hiện đại.

[1] : súng kíp (Hoặc Flintlock) là thuật ngữ chung cho bất kỳ loại súng nào sử dụng cơ chế đánh lửa bằng đá lửa, cơ chế đầu tiên xuất hiện ở Tây Âu vào đầu thế kỷ 16.

Lâm Ân thoáng nhìn qua, rồi trong phút chốc, hắn rút Dạ Ma Đao, cầm chắc trên tay.

Leng keng ——

Leng keng ——

Viên đạn JitlsDXứ vào lưỡi dao bộc phát ra từng chuỗi hoa lửa. Rất nhanh, những viên đạn bạc đang lao tới đã bị hắn dùng mặt đao và tốc độ nhanh tới hoa cả mắt, chặn lại.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người vừa nổ súng đều trở nên kinh hoảng.

Thứ đao pháp hoa cả mắt kia đã hình thành nên một luồng đao mạc tối đen, và … đúng là những viên đạn do bọn họ bắn ra không thể xuyên thủng phòng tuyến của hắn.

Đẹp trai mà hoa lệ.

Khí phách mà rạng ngời.

Ông ——

Trong nháy mắt, Dạ Ma Đao đã chống thẳng xuống mặt đất, bên trên lóe lên một quầng sáng rực rỡ.

Tất cả mọi người đều sững người, đã bị khí thế vương bá kia làm chấn động.

Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng lên, bình thản nói: "Các vị, cứ an tâm một chút chớ nóng vội."

Đám người chung quanh đã rơi vào ngây dại mà há to miệng, thậm chí những khẩu súng vốn đang chĩa thẳng vào Lâm Ân cũng theo bản năng hạ thấp nòng.

Chuyện này...

Chuyện này...

Bọn họ thề, đây là lần đầu tiên bọn họ được trông thấy loại tư thế này.

Lâm Ân ngẩng đầu, nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Hiện tại chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Suy cho cùng, dĩ hòa vi quý vẫn tốt hơn, mọi người nói xem, có đúng hay không nào?"

Xoẹt xoẹt xoẹt ——

Tay trái kinh ngạc mà nâng tay lên nhìn thoáng qua mẫu thể đang mỉm cười, lại mơ hồ mà nhìn về phía thân thể còn đang “Phì phì phì” phun máu ra ngoài của hắn.

Cô ấy có chút tò mò, vươn một ngón tay tới, bịt vòi máu đang phun ra trên một vết đạn lại.

Xoẹt xoẹt xoẹt ——

Bên này bị bịt, bên kia lại phun.

Tay trái (ΩДΩ) nhanh chóng vươn ngón tay tới, nhưng một bàn tay chỉ có năm ngón, trái bịt phải bịt, bịt mãi không xong.

Lâm Ân vẫn mỉm cười, giống như hoàn toàn không chú ý tới thân thể đang phun máu của mình, nói: "Đừng sợ, tất cả những người sói này đều là tù binh của tôi đó. mấy người có thể tùy tiện phái một người đến xem, trạng thái hiện giờ của bọn họ không thể đả thương người khác được đâu.”

Lời này vừa nói ra, mấy thanh niên mắt sắc cũng lập tức nhìn thấy tình huống bên kia rồi.

Đúng là trên thân thể những người sói phía sau nhân loại kia, đều bị quấn quanh bởi từng nhánh xúc tu màu đỏ tươi, mà trạng thái của bọn họ cũng uể oải vô cùng, giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh vậy.

Thậm chí còn có mấy người sói đã rụng sạch lông trên thân thể.

Mà không chỉ có vậy thôi đâu, dường như toàn thân bọn họ còn tản ra mùi dạ lý hương khó có thể nói rõ thành lời.

Cả đám người đều đưa mắt nhìn nhau.

"Trấn trưởng..." Thanh niên da đen kia vô cùng ngạc nhiên về chuyện này, bản thân gã thực sự không biết nên xử lý tình huống trước mắt ra sao, đành phải tìm kiếm một câu trả lời thuyết phục.

Trấn trưởng ngưng trọng nhìn những người sói uể oải kia, rồi lập tức ra hiệu cho một vị mục sư bên cạnh mình tiến lên quan sát.

Vị mục sư kia ôm lòng cảnh giác, từ từ tiến lên cẩn thận quan sát tình huống của những người sói một chút kia, sau đó mới quay đầu lại, có chút do dự nói: "Trấn trưởng... hình như tất cả bọn họ đều bị bệnh nặng rồi..."

Lần này, cả đám người trong trấn đều kinh ngạc, ánh mắt đổ dồn về phía thiếu niên đẹp trai còn đang thản nhiên mỉm cười đứng đó.

Mấy phút đồng hồ sau, tại quảng trường của tiểu trấn.

Mấy chục nhân loại và người lùn cầm súng săn trên tay, đưa ánh mắt đầy cảnh giác, ngưng trọng, nhanh chóng xúm lại vây quanh những người sói đang bị trói trên quảng trường, phòng ngừa bọn họ đột nhiên phản kháng, đả thương người.

Những ngọn đuốc hừng hực cháy, chiếu rọi cả quảng trường tiểu trấn thành sáng trưng.

Mà trên một chiếc bàn ngoài trời đặt gần đó, mấy mục sư và tay súng đang đứng phía sau trấn trưởng, đưa ánh mắt cảnh giác đối diện với cậu thiếu niên vẫn còn mỉm cười ấm áp đằng kia.

Trấn trưởng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, do dự nhìn thẳng vào Lâm Ân, nói: "Cậu nói, tất cả những người sói kia đều bị một mình cậu chế phục?"

Lâm Ân mỉm cười nâng kính mắt lên, đáp lại: "Đúng! Chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà, vốn dĩ tôi đang bình thản đi trên đường, ai biết đâu lại đột nhiên gặp phải tập kích. Cũng là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể phòng vệ chính đáng mà thôi."

Một vị mục sư liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, rồi nhanh chóng đi tới bên người lão giả kia, nhỏ giọng nói: "Tôi vừa kiểm tra rồi, toàn bộ những người sói kia đều không ngoại lệ, đã mắc phải các loại bệnh trạng khác nhau, trạng thái uể oải, không thể hình thành nên sức chiến đấu."

"Hơn nữa..." Gã đè thấp giọng, chuyển qua thì thầm: "Dựa theo phản ứng của những người sói kia, dường như tất cả bọn họ đều vô cùng sợ hãi thiếu niên này, giống như cậu ta chính là người mang bệnh trạng đến cho bọn họ vậy."

Lời này vừa nói ra, trên mặt trấn trưởng lập tức xuất hiện một tia ngưng trọng. Ngay trong khoảnh khắc ấy, trấn trưởng chợt nhớ đến một cái tên đáng sợ.

Đó là【 Dịch Y 】

Bình Luận (0)
Comment