Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Nỗi Khổ Của Người Dân Trấn Tịch Tĩnh!

Chương 316: Nỗi Khổ Của Người Dân Trấn Tịch Tĩnh! Chương 316: Nỗi Khổ Của Người Dân Trấn Tịch Tĩnh!

Nếu nói Dạ Y là tồn tại cực đoan mang trong đầu lý niệm muốn hủy diệt toàn bộ những chứng bệnh bên trong thân thể của sinh vật thuộc thế giới này, thì tồn tại đối lập với bọn họ, chính là Dịch Y.

Đó là một đám sinh vật quỷ dị chỉ biết đi gieo rắc ôn dịch và nguyền rủa cho mỗi một thế giới bọn họ đặt chân qua.

Không cần biết đó là nơi nào, chỉ cần có bọn họ xuất hiện, khẳng định bọn họ sẽ mang đến ôn dịch và nguyền rủa đáng sợ cho nơi ấy.

Đó là một đám người hỗn loạn - tà ác - vặn vẹo tới cực đoan.

Chẳng lẽ...

Trấn trưởng lập tức theo bản năng nhìn thoáng qua cậu thiếu niên đang ngồi đối diện mình, khi bắt gặp nụ cười tươi ấm áp trên mặt hắn, trái tim ông ấy không khỏi đập nhanh hơn.

"Xin hỏi..." Trấn trưởng do dự nói: “Cậu là ..."

Lâm Ân mỉm cười tự giới thiệu: "Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Ân, là một bác sĩ. Lần này tôi đến đây với mục đích tầm sư vấn đạo, bởi vì tôi từng nghe nói, ở gần tiểu trấn này thường xuyên có Dạ Y thường lui tới, cho nên mới đặc biệt tiến đến bái phỏng mọi người."

Lâm Ân vô cùng lễ phép nói.

Nhưng nghe xong lời nói của hắn, toàn thân trấn trưởng lập tức chấn động, mà sắc mặt của toàn bộ đám người xung quanh đều đại biến.

Dạ Y sao?

Hắn đến đây để tìm đám điên khùng Dạ Y kia?

Người này... Nói đùa gì vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Lâm Ân chỉ nhẹ nhàng nâng kính mắt lên, rồi cười tủm tỉm nói: "Bởi vì tôi nghe nói Dạ Y là một tổ chức có những vị bác sĩ với y thuật giỏi nhất, tinh tế nhất thế giới này, cho nên trong lòng ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ tiếc là trong lúc nhất thời, không tìm được cơ hội tiếp xúc với bọn họ, tôi cũng có chút buồn rầu."

"Xin hỏi mọi người có biết nên làm thế nào để tìm được Dạ Y hay không?"

Lâm Ân nói chuyện vô cùng nho nhã lễ độ, giống hệt một quý ông.

Mà lúc này, trước mắt hắn cũng lập tức xuất hiện bảng giao diện của trấn trưởng.

【 Trưởng trấn trấn Tịch Tĩnh Tạp Mông 】

【 cấp bậc 】: 80

【 chủng tộc 】: Nhân tộc

【 thuộc tính 】: Thủ tự thiện lương

【 năng lực chiến đấu 】: năng lực thần thánh rất mạnh (tuổi già)

【 giới thiệu 】: là một trong số những mục sư đi theo quân viễn chinh thuộc thế giới thần thánh. Sau khi quân viễn chinh bị đánh tan, ông ấy đã suất lĩnh một bộ phận giáo chúng lang bạt khắp nơi trên thế giới hắc ám, cuối cùng mới thành lập nên trấn Tịch Tĩnh ở lãnh địa bị nguyền rủa này, bởi vì ngẫu nhiên nhận được một kiện di vật của Thánh, khiến cho bọn họ vẫn một mực tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới của mình...

Lão giả tên Tạp Mông kia thoáng ổn định lại suy nghĩ một chút, sau đó đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lâm Ân, nói: "Đầu tiên, tôi cảm tạ cậu đã chế phục những người sói tới xâm phạm tiểu trấn giùm chúng tôi. Tôi cũng có thể nhìn ra cậu không phải một người tà ác, nhưng nếu mục đích cậu đến đây, chính là tìm kiếm và tiếp xúc với Dạ Y nhằm đạt được y thuật càng cao thâm hơn,..."

"Thì tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng ném bỏ ý niệm trong đầu này đi thì tốt hơn, bởi vì đám người kia vốn chẳng thân mật như cậu từng tưởng tượng đâu."

Nghe vậy, Lâm Ân lập tức tiến lại gần đối phương, nghiêm túc nói: "Nói cách khác, ông biết bọn họ ở đâu ư?"

Lão giả chau mày, hiển nhiên là ông ấy hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng tới cuối cùng, lão giả trấn trưởng vẫn lắc lắc đầu, nói: "Không, tôi không biết."

"Nhưng đúng là tiểu trấn của chúng tôi có nằm trong phạm vi hoạt động của bọn họ!"

"Trước kia, sau mỗi lần trăng đỏ buông xuống, sau mỗi lần đám người sói này triển khai tập kích chúng tôi, sẽ thường xuyên có hai Dạ Y đồng thời xuất hiện tại tiểu trấn, trị liệu lang nhân nguyền rủa thay chúng tôi."

Lâm Ân kinh dị nói: "Miễn phí hả?”

Lão giả kia ngẩn ra, nói: "Ách... Miễn phí."

Lâm Ân có chút suy tư mà lẩm bẩm: "Bọn họ tốt bụng như vậy sao..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt thanh niên da đen phía sau lão giả nọ lập tức thay đổi, gã điên tiết hét lớn lên, thậm chí còn đập tay xuống bàn nói: "Cái gì mà tốt bụng chứ? Nói đùa gì vậy! Bọn họ đều là một lũ điên, ngoài miệng thì nói mình sẽ chữa trị cho chúng tôi, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ biết tra tấn người khác mà thôi, bọn họ... Bọn họ..."

Lâm Ân đưa mắt nhìn về phía thanh niên kia. Rất nhanh, hắn đã phát hiện được vấn đề. Đúng là trên làn da đen thui của gã có thêm những đường may dữ tợn bám vào.

Thanh niên kia vừa điên tiết hét lớn vừa rưng rưng nhìn xuống hai tay mình, nói: "Bọn họ mổ tôi ra, tuy đã chữa khỏi lang nhân nguyền rủa cho tôi, nhưng lại biến tôi thành một con quái khâu lại thế này. Vậy mà sau đó bọn họ chỉ đơn giản tuyên bố một câu xanh rờn là đã chữa xong rồi... Tôi... Tôi thực sự..."

Lão giả kia hít sâu một hơi, bình tĩnh ra hiệu cho thanh niên nọ lui về phía sau, rồi đưa ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Lâm Ân, nói: "Cậu ấy là con trai một người bạn cũ của tôi. Trong một lần trăng máu xuất hiện, cậu ấy bị lây nhiễm nguyền rủa từ một người sói. Tuy Dạ Y đã trợ giúp cậu ấy xóa đi ảnh hưởng của nguyền rủa, nhưng cũng biến cậu ấy trở thành hình dạng quái dị người không ra người, quỷ không ra quỷ hiện giờ."

Nói đến đây, trưởng trấn lại lắc lắc đầu: "Cậu ấy vốn không có hảo cảm với Dạ Y, cho nên xin cậu thứ lỗi."

Mà Lâm Ân cũng lập tức chú ý đến, bên trong đám nhân loại và người lùn trước mặt mình, có khá nhiều người đều gặp phải tình trạng thê thảm giống thanh niên kia, trên thân thể đầy những đường khâu xấu xí.

Hiển nhiên, bọn họ đều được Dạ Y "Chữa trị" cho rồi.

Lâm Ân suy nghĩ một lát, khóe miệng lập tức nhếch lên, nói: "Thì ra là thế."

Đến đây, hắn đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười tươi đầy trấn định, bàn thân nhẹ nhàng nâng chiếc kính một mắt lên, thấu kính phản xạ một tia sáng chói mắt.

"Như vậy đi, mọi người cũng biết tôi là một bác sĩ, mà vừa vặn tôi lại khá tâm đắc với y thuật của mình trên phẫu thuật thẩm mỹ, nếu mọi người không ngại, tôi có thể giúp mọi người xóa đi vết sẹo trên thân thể. Ý mọi người ra sao?"

Bình Luận (0)
Comment