Trăng đỏ treo cao.
Giữa tiểu trấn chìm trong sương mù màu đen, ánh mắt của phần lớn mọi người đều bị gian phòng nơi Lâm Ân đang tác nghiệp hấp dẫn.
Mà ở phía trên quảng trường, những người sói trong trạng thái uể oải kia đang bị mấy thủ vệ trông coi.
Một người sói toàn thân mọc đầy phát ban, mở to mắt, bên trong chớp động hung quang, lặng yên tới gần Lang Vương của bọn họ.
"Lão đại... Anh thế nào nào?"
Thủ lĩnh người sói ôm lấy cái mông, vẻ mặt trống rỗng, đang nằm yên dưới đất, một câu cũng không nói nên lời.
Thật hiển nhiên, tình huống “phun ra do bệnh tả” lúc trước đã tạo thành thương tổn quá nặng nề, khó có thể miêu tả được đối với gã.
Mà tổn thương này không chỉ tác động vào thân thể, nó còn ảnh hưởng tới tâm linh.
Bởi vì trước kia ở giữa bầy sói, gã luôn dùng hình tượng một người đàn ông cao lớn uy mãnh, thiết huyết vô tình mà lập uy với đám đàn em bên dưới, nhưng tới hiện tại, toàn bộ hình tượng gã vất vả xây dựng nên... đều bị hủy hoại rồi.
Ánh mắt gã trở nên trống rỗng, cảm thấy đau đớn, gục ngã, và xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào gặp người.
Hai người sói đang ở bên cạnh chăm sóc gã cũng vô cùng đau đớn mà cắn răng nói: "Lão đại đã phun đến hư thoát rồi. Hồi nãy tôi có kiểm tra một chút, nơi đó đã nứt thành mười mấy múi, muốn khâu lại cũng là cả một vấn đề."
Bầu không khí vừa có chút khởi sắc, lại tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Vẻ đờ đẫn, trống rỗng, bao kín lấy gương mặt Lang Vương, một thứ chất lỏng đục ngầu, nhẹ nhàng lăn trên má.
Người sói mắc chứng phát ban có chút ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, sau đó lập tức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chuyển màu đỏ tươi, trong lòng chỉ hận không thể xông lên liều mạng cùng tên quái vật xúc tu kia.
"Lão đại, chứng bệnh của tôi không quá nghiêm trọng, sau khi khôi phục lại một chút đã khá hơn nhiều rồi, hiện tại đám người này phòng thủ lơi lỏng, tôi nghĩ là mình có thể chạy thoát đi."
"Chỉ cần tôi chạy được ra ngoài, liên lạc với những anh em khác, chúng ta sẽ có cơ hội!"
Lời này vừa nói ra, hai người sói đang chăm sóc cho Lang Vương lập tức trở nên kích động, hô hấp dồn dập,
Bọn họ lại đưa ánh mắt hung tàn mà cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh, nói: "Anh xác định mình vẫn còn thể lực?"
Người sói mắc chứng phát ban kia cắn răng nói: "Đúng!"
Ánh mắt mấy người sói nọ trở nên ngưng trọng. Bọn họ thương lượng một chút, sau đó nhanh chóng truyền từng mệnh lệnh ở bên này cho đám người sói xung quanh.
Vài phút sau, những người sói suy yếu đã nhận được mệnh lệnh kia đều lóe lên hung quang trong mắt.
Để rồi ngay trong khoảnh khắc bọn họ tìm được cơ hội, một tiếng thét báo hiệu vang lên.
Đúng vào khoảnh khắc mấy thủ vệ kia dời đi ánh mắt, hơn trăm người sói lập tức bạo loạn, bọn họ mở miệng rít gào, nâng cơ thể bị bệnh nặng quấn thân của mình lên, lao thẳng về phía đám thủ vệ nọ.
"Chạy mau!"
Trong nháy mắt, người sói mắc chứng phát ban kia đã dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, cắn răng, chạy thẳng vào mảnh sương mù hắc ám đang bao vây tiểu trấn, một đi là không quay đầu nhìn lại.
Phanh ——
Phanh ——
Từng tiếng súng vang lên, cùng với thần thánh chú pháp mạnh mẽ của những mục sư đánh tới, đám người sói bạo loạn kia không kéo dài được bao lâu đã bị trấn áp xuống.
Bọn họ vốn bị bệnh nặng quấn thân, cơ thể đã rất hư nhược rồi, căn bản không phải đối thủ của cư dân tiểu trấn.
"Trưởng trấn, có người sói nhân lúc bạo loạn bỏ trốn ra ngoài." Một thủ vệ với vẻ mặt ngưng trọng nhanh chóng tiến đến báo cáo với trưởng trấn.
Lão giả kia khẽ cau mày, đưa mắt nhìn những người sói đang bị trấn áp trên quảng trường, nặng nề nói: "Phái vài người đuổi theo, nhất định phải ngăn chặn, không cho hắn có cơ hội chạy đi mật báo. Nếu không, chờ đến lúc vị bác sĩ nọ rời đi, chúng ta sẽ gặp phải tai họa càng thêm trầm trọng!"
"Rõ!"
Trăng máu treo cao, quang mang màu đỏ tươi phủ đầy tiểu trấn.
...
Cùng lúc đó, trong mảnh hắc ám bên ngoài tiểu trấn, người sói mắc chứng phát ban kia đang thở hổn hển, bốn chân chạm đất, dùng tốc độ cực nhanh chạy khỏi tiểu trấn, một đường tiến thẳng về phía núi rừng trước mặt.
Nhóm người sói này ngập tràn dã tính, chỉ cần bọn họ có thể dung nhập vào bên trong Hắc Sâm Lâm, thì với khả năng quen thuộc hoàn cảnh, không một ai có thể đuổi kịp được bọn họ.
Choảng ——
Một cước đạp lên thân cây đại thụ trước mắt, đột nhiên người sói kia nhảy xuống, đứng vững trên một bãi cỏ trống trải.
Nhưng ngay tại thời điểm gã muốn tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên một luồng khí tức âm lãnh thổi quét toàn thân, khiến cho da đầu gã run lên.
Gã vô cùng ngạc nhiên, hoảng hốt, một mực đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào trước mặt mình. Cũng không biết từ khi nào, chỉ thấy bên trong mảnh sương mù màu đen trước mặt, lại “Vù vù” xuất hiện ra từng luồng sương mù màu trắng.
Đen trắng lần lượt đan xen vào nhau, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Mà ở trong mảnh sương mù trước mặt, lại mơ hồ hiện ra một bóng người tối đen, hai tay cầm quyền trượng, đội một chiếc mũ phớt cao, cái mặt nạ mỏ chim thật dài xuất hiện trong mảnh sương mù màu trắng, khiến cõi lòng người ta phát lạnh.
"Đó... Đó là...” Sắc mặt người sói nọ chuyển thành tái nhợt, có vẻ gã đang hoảng sợ vô cùng, vội vàng lui về phía sau, toàn thân lạnh băng cứng ngắc.
Đang ——
Đang ——
Từng tiếng chuông ngân truyền đến từ trong hắc ám, làm bầu không khí xung quanh dần dần thay đổi, trở nên quỷ dị âm lãnh không ngờ.
...
Ngoài trấn, mấy người thợ săn được cử đi truy tìm tung tích của người sói kia, vừa lao ra bên ngoài tiểu trấn, đột nhiên ngẩng đầu lên đầy cảnh giác.
Bọn họ vừa nghe được một tiếng kêu bén nhọn, đầy thảm thiết vừa truyền đến từ bên trong rừng rậm.
Từng con quạ đen nhác nháo bay từ cánh rừng âm u ấy, ra ngoài.
Toàn thân nhóm thợ săn sợ đến run rẩy cả người.
Sự bất an khó có thể nói rõ thành lời nhanh chóng “Vù vù” thổi quét qua cơ thể bọn họ.
"Sương trắng..."
Một thợ săn ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào mảnh sương mù màu trắng vừa bay lên trong rừng rậm. Gã chợt nghĩ tới cái gì, thân thể lại không ngừng run rẩy.
Dạ Y!
Đúng vậy!
Tuyệt đối không thể sai được!
Khẳng định là bọn họ! Khẳng định là bọn họ cảm nhận khí tức của đám người sói, mới bị hấp dẫn đến đây!