"Mau! Lập tức trở về thông báo cho trưởng trấn! Việc lớn không tốt rồi!"
"Dạ Y..."
"Xuất hiện..."
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên trong tiểu trấn, sau khi lần lượt từng cô gái đã rơi vào trạng thái tê liệt, được nâng khỏi phòng phẫu thuật tạm thời của Lâm Ân, rất nhanh thôi, quá trình trị liệu của hắn sẽ kết thúc.
Nhưng đúng vào lúc này, những thợ săn đã chạy ra ngoài, đuổi theo người sói nọ, lại vội vã chạy trở về.
Bọn họ nhanh chóng tới gần, thì thầm bên tai trưởng trấn vài câu, khiến sắc mặt trưởng trấn lập tức thay đổi.
"Cậu nói cái gì?"
Người thợ săn kia lộ vẻ mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Trưởng trấn, tin này là vô cùng xác thực, không thể sai lầm được, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trưởng trấn chau mày, nói: "Là tôi đã xem nhẹ chuyện này rồi. Tôi vẫn biết đám người điên kia luôn cảm thấy hứng thú đối với nguyền rủa trong cơ thể những người sói này, nếu người sói tụ tập lại, rồi xuất hiện với quy mô lớn, nhất định sẽ làm bọn họ chú ý, nhưng thật không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy!"
Ông ấy không dám trì hoãn thêm nữa, lập tức quay đầu, nặng nề nói: "Lập tức đi thông báo xuống dưới, khiến cho tất cả cư dân tiểu trấn di chuyển tới giáo đường dưới lòng đất, không có mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không được đi ra!"
"Rõ!"
Nói xong, ánh mắt trưởng trấn trở nên ngưng trọng, ông ấy lập tức xoay người, đi đến gõ vang căn phòng nhỏ tạm thời của Lâm Ân.
"Bác sĩ Lâm, ca phẫu thuật của cậu đã hoàn thành chưa?"
Chỉ nghe “Ken két” một tiếng, Lâm Ân nhanh chóng đi tới mở cửa chính, ném đôi bao tay dính máu qua một bên, mỉm cười nói: "Coi như đã xong rồi, bên ngoài mới xảy ra chuyện gì ư?"
Trưởng trấn lập tức đi đến, nhanh chóng đóng cửa chính lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Là thám báo của chúng tôi vừa nhận được tin tức, bọn họ phát hiện... Phát hiện động thái của Dạ Y ở bên ngoài tiểu trấn."
Lời này vừa nói ra, trước mắt Lâm Ân lập tức sáng ngời: "Cuối cùng bọn họ cũng xuất hiện rồi sao?"
Trưởng trấn chau mày, nói: "Bác sĩ, tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, những Dạ Y kia là một lũ điên hàng thật giá thật, cậu thật sự không nên tiếp xúc bọn họ!"
"Bởi vì rất có khả năng cậu còn chưa kịp nói một câu nào, đã bị bọn họ cưỡng chế tiến hành giải phẫu rồi. Tuy rất hiếm xảy ra tình huống bọn họ giết người, nhưng bọn họ sẽ làm cho cậu sống không bằng chết!"
Lâm Ân mỉm cười nâng chiếc
Đang ——
Đang ——
Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến những tiếng chuông đồng hồ reo vang.
Gương mặt trưởng trấn biến sắc nói: "Không tốt!"
Cùng lúc này, ở bên ngoài, phía trên quảng trường trống trải, một đám người mang sắc mặt tái nhợt đang hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía Bắc, nơi có một mảnh sương mù màu trắng dày đặc đang di chuyển thong thả mà quỷ dị, dần dần bao phủ toàn bộ khu vực bên ngoài tiểu trấn, rồi không ngừng lan tràn về phía bọn họ.
Không chỉ cư dân tiểu trấn, ngay cả những người sói suy yếu đang nằm trên quảng trường kia, cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Đó là..." Cuối cùng, Lang Vương cũng tỉnh táo lại, gã hướng ánh mắt run rẩy nhìn về phía sương mù màu trắng đang “ùn ùn” kéo tới kia.
"Dạ Y..." Một thợ săn mấp máy đôi môi run rẩy, nỉ non nhắc đến một cái tên khiến cho lông tóc toàn thân dựng đứng lên.
Mà cũng chính tại một khắc này.
"Chạy mau!" Một tiếng rống to truyền tới.
Khiến cho nhóm thủ vệ cùng cư dân tiểu trấn xung quanh lập tức lao thẳng về phía giáo đường, tình cảnh hỗn loạn vô cùng. Thậm chí những người sói đang nằm trên quảng trường cũng tỏ vẻ hoảng sợ vạn phần mà lôi kéo thân thể suy yếu của mình, bỏ chạy tứ tán khắp nơi.
Nỗi sợ hãi đối với Dạ Y vẫn một mực khắc sâu trong lòng bọn họ, tuyệt không thể xóa nhòa.
Bởi vì chỉ cần Dạ Y gặp được người sói, kiểu gì cũng lôi bọn họ ra giải phẫu, sau đó lại một lần nữa khâu lại, nếu may mắn thành công bọn họ còn giữ được hình người. Nhưng nếu thất bại, bọn họ sẽ biến thành một con quái vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Loại tình cảnh này còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Giờ khắc này, cả quảng trường đều rơi vào hỗn loạn. Còn bên trong gian phòng kia, ánh mắt trưởng trấn có chút bức thiết, ông ấy vơ một cái, tóm được cổ tay Lâm Ân, nói: "Mau! Bác sĩ! Cậu cứ theo tôi đi vào giáo đường trốn trước đã, mặc kệ cậu suy nghĩ thế nào, cứ tránh thoát một cửa này lại nói sau!”
Nhưng ngay trong nháy mắt khi ông ấy đẩy cánh cửa kia ra, mảnh sương trắng bên ngoài đã cuồn cuộn tiến vào.
Mấy người sói bên ngoài cũng hoảng sợ chạy trốn vào theo.
Hiển nhiên, khi đứng trước một tồn tại đáng sợ như Dạ Y, bọn họ cũng chẳng còn tâm tư nào mà đi chú ý tới mối quan hệ tử địch giữa mình với cư dân của tiểu trấn nữa.
Nhưng ngay khi vừa tiến vào gian phòng này, bọn họ đã thống khổ mà ôm chặt lấy yết hầu của mình, toàn bộ ngã xuống đất, không ngừng giãy giụa.
"Mau đóng cửa! Đóng cửa!"
Đã không còn kịp nữa rồi.
Trưởng trấn không ngờ Dạ Y lại tới nhanh như vậy!
Hẳn là khí tức tản ra khi những người sói mắc bệnh kia tụ tập lại cùng một chỗ, đã làm kinh động đến nhóm bác sĩ quỷ dị kia, cũng giống như mùi máu tươi lan tràn trong rừng, sẽ nhanh chóng hấp dẫn bọn họ tìm tới.
Trưởng trấn cắn răng một cái, ông ấy biết đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể nhanh chóng đóng chặt cửa chính lại. Ngay sau đó, cây quyền trượng trên tay ông, trực tiếp chỉ thẳng vào một người sói trước mặt mình, trấn trưởng cắn răng nói: "Nếu mấy người muốn sống, thì ngoan ngoãn mà phối hợp với tôi, nếu không tôi sẽ giết mấy người trước khi Dạ Y xuất hiện!"
Mấy người sói kia đang quẫn bách ôm chặt yết hầu, nhưng vẫn không ngừng ho khan, lập tức đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn thoáng qua Lâm Ân bên cạnh trưởng trấn, một câu cũng không dám nói.
Phù phù ——
Phù phù ——
Mơ hồ có thể nghe được âm thanh từng người ngã xuống đất không ngừng được truyền đến từ bên ngoài.
Hiển nhiên có rất nhiều người sói không kịp đi tìm nơi ẩn núp, đã bị mảnh sương trắng dày đặc nọ quật ngã từng người, từng người một.
Lâm Ân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trước mắt cũng nhanh chóng hiện lên giao diện giới thiệu của hệ thống.