Ngay sau đó, Dạ Y kia nhanh chóng khâu lại, cẳng chân trái nọ cũng từ từ thành hình, rồi một lần nữa khôi phục lại như cũ.
Nhìn qua, cứ ngỡ đối phương đang làm điều thừa, nhưng thật hiển nhiên, quy trình này có liên quan mật thiết đến cái gọi là ấn ký nguyền rủa trong miệng Dạ Y kia.
"Anh đã được chữa khỏi."
Thấu kính trên chiếc mặt nạ mỏ chim lặng lẽ phản chiếu vẻ mặt tái nhợt của người thủ vệ nọ.
Ngay sau đó, vị Dạ Y này quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống người Lâm Ân, tồn tại có vẻ xa lạ hoàn toàn so với những người xung quanh.
Bốn mắt nhìn nhau.
"..."
"..."
Tạm thời yên tĩnh.
"Đồng hành?" Dạ Y do dự một chút mới bật ra câu hỏi.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nho nhã lễ độ mỉm cười nói: "Đồng hành."
Vị Dạ Y nọ thoáng nheo mắt, không hề mở miệng nói nữa, chỉ chậm rãi vươn bàn tay sắc nhọn tới, ấn xuống mạch đập trên tay Lâm Ân.
Trong nháy mắt, ngón tay gã khẽ động đậy vài cái, rồi đưa ánh mắt thâm thúy tới, chăm chú nhìn vào Lâm Ân, nói: "Vị đồng hành này, cậu bệnh không nhẹ."
Lâm Ân nghiêm túc mà mỉm cười nói: "Ý của anh là sao?"
Dạ Y kia nhíu mày, nói: "Trong thân thể cậu có xuất hiện tình trạng biến dị bất thường mức độ nặng, trên tay trái còn sản sinh ra ý thức quỷ dị, bộ gen trong máu thịt biến dạng cực độ, di chứng do uống thuốc quá liều mức độ nặng, thân thể từng trải qua một lần cải tạo trên diện rộng, trái tim hiện tại vốn không phải bộ phận ban đầu của cậu, trong cơ thể tồn tại một loại nguyền rủa dị thường, tinh thần có chút bệnh hoạn..."
Nói đến đây, Dạ Y kia thoáng ngừng lại, đưa mắt nhìn hắn một cái thật sâu, mới nói tiếp: "Thậm chí trên xx cũng sót lại dấu vết của ác linh!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều run rẩy, đưa ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Lâm Ân vẫn đang mỉm cười bình thản.
Dạ Y nheo mắt nói: "Cậu là bệnh nhân đầu tiên tôi gặp được, lại có thể mắc toàn bộ những bệnh trạng dị thường như biến dị, nguyền rủa, ác linh, ký sinh, huyết nhục cải tạo, ở bên trong một cơ thể như vậy, cho nên cậu bệnh cũng không nhẹ đâu..."
"Cậu tuyệt đối là một đống bệnh tật chen chúc nhau bên trong, cùng tạo nên thân thể con người bên ngoài."
Lâm Ân nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Cám ơn anh đã khích lệ, có thể nghe được lời nhận xét chuyên nghiệp như thế từ một vị Dạ Y, thật sự đã khiến tôi khâm phục vạn phần."
Nói đến đây, hắn lập tức ngưng thần, mở to mắt, mỉm cười nói: "Tôi biết bộ quy tắc ứng xử của Dạ Y các anh. Nói thật, lần này tôi đến đây chỉ muốn tìm kiếm một cơ hội có thể gia nhập vào tổ chức của các anh thôi."
Lời này vừa nói ra, đám người trưởng trấn phía sau đều run rẩy cả.
Hóa ra những gì thiếu niên này nói đều là sự thật!
Nhưng… sau khi đã chứng kiến toàn bộ quá trình "Trị liệu" khủng bố của Dạ Y, hắn vẫn chưa ném bỏ ý niệm ấy trong đầu?
Ánh mắt vị Dạ Y kia rất bình tĩnh, đối phương có chút lạnh nhạt nhìn xuống hắn nói: "Vậy sao? Cậu cho rằng năng lực của bản thân đã đủ tư cách gia nhập vào tổ chức của chúng tôi?"
Lâm Ân ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Năng lực khác tôi có thể học được, nhưng có một loại năng lực, tôi cho rằng bản thân không hề thua kém các anh, hoặc là nói, y thuật trên phương diện đó của tôi còn sâu hơn các anh một bậc."
Hắn nói xong, lại vươn tay nâng chiếc kính một mắt lên, nho nhã lễ độ mà mỉm cười đầy tự tin.
Dạ Y kia nheo mắt, trên thấu kính phản chiếu gương mặt vô cùng tự tin của Lâm Ân: "Vậy sao? Là cái gì vậy?"
Lâm Ân mỉm cười nói: "Năng lực chẩn đoán bệnh."
Ông ——
Xung quanh lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Mọi người đều ngừng lại hô hấp, dùng vẻ mặt tái nhợt, hít thở không thông nhìn về phía thiếu niên dám can đảm đương đầu cùng Dạ Y kia.
Hồi lâu sau, Dạ Y kia híp mắt, hỏi: "Chẩn đoán bệnh sao? Cậu đang nói đùa hả?"
Lâm Ân mỉm cười nói: "Không, tôi không nói đùa. Kỳ thật ngay vừa rồi, tại thời điểm ngón tay anh tiếp xúc với cổ tay tôi, tôi đã chẩn đoán bệnh ra một vài chứng bệnh trên người anh rồi, hơn nữa còn không ít bệnh tật đâu."
"Nói cách khác, bệnh của anh cũng không nhẹ hơn tôi là mấy.”
Ngay khi câu nói này vang lên, Dạ Y kia lập tức cảm nhận được một nỗi sỉ nhục và phẫn nộ cực lớn, nhưng gã không hề lộ ra vẻ tức giận, ngược lại, chỉ híp hai mắt, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống trước mặt Lâm Ân.
"Vậy ư? Tôi rất tò mò, rõ ràng bộ sáo trang trang bị trên người này đã khiến thân thể tôi hoàn mỹ cách ly cùng ngoại giới rồi, vậy mà cậu vẫn có thể chẩn đoán ra bệnh trên người tôi? Nhưng tôi muốn nghe cậu nói một chút, cậu bảo mình đã chẩn đoán ra bệnh trên người tôi rồi, thì nói xem, bệnh của tôi như thế nào?"
Khi nói những lời này, trong giọng điệu của gã có pha một chút nguy hiểm.
Lâm Ân khẽ nhếch khóe miệng lên, nói: "Phương pháp chẩn đoán bệnh của tôi rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tiến hành tiếp xúc thân thể, mà tôi nguyện ý, là có thể nhanh chóng chẩn đoán ra toàn bộ những chứng bệnh trên người anh."
Lời này vừa nói ra, gương mặt bên dưới lớp mặt nạ của Dạ Y kia lập tức phát ra một tiếng cười nhạo.
Hiển nhiên, gã cho rằng cách nói của Lâm Ân cực kỳ vớ vẩn, hoang đường.
"Đừng sốt ruột, chúng ta cứ nói về mấy bệnh nhỏ trước đi." Lâm Ân nhanh chóng tóm lấy bản bút ký, lại cầm cây bút lông chim lên, bắt đầu “Xoát xoát xoát” mà ghi chép liên tục.
"Có phải gần đây, anh cảm nhận được tràng vị của mình có chút không khoẻ hay không?"
Dạ Y kia cười lạnh nói: "Đây là kết quả chẩn đoán của cậu? Thật có lỗi, đã rất nhiều năm, tôi không cần những bộ phận trong nhóm tràng vị đó, tới trợ giúp bản thân tiêu hóa và hành động."
(Tràng vị hoặc hệ tiêu hóa, bao gồm dạ dày, ruột non và đại tràng.)
Lâm Ân mỉm cười nâng kính mắt lên, nói: "Cho nên, tôi lấy làm tiếc khi phải lên tiếng nhắc nhở anh về chuyện này, trong ruột của anh có một cái u nang rất lớn, còn là u ác tính, đang nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Tình huống rất nguy hiểm."
Lâm Ân nói xong, lại vươn tay tới, bày ra thủ thế miêu tả cái u nang có kích thước bằng quả táo kia.
Lời này vừa nói ra, Dạ Y kia lập tức há miệng cười ha hả, giống như vừa nghe xong một câu chuyện vô cùng hài hước.