Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 328 - Chương 328: Để Tôi Gọi Người Tới!!!

Chương 328: Để Tôi Gọi Người Tới!!! Chương 328: Để Tôi Gọi Người Tới!!!

Chỉ thấy vị Dạ Y mang theo chiếc mặt nạ mỏ chim lúc trước, đang run run chống cây gậy của mình, rồi gian nan mà hoạt động thân thể hai cái, lại vươn tay bám vào cột chống cửa, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, và khó nhọc nhấc chân lên, từng bước đi ra bên ngoài.

So sánh với dáng người quỷ dị mà mạnh mẽ lúc tiến vào tiểu trấn này, có thể nhận thấy rõ ràng là gã của thời điểm hiện tại, đã trở nên uể oải không phấn chấn hơn rất nhiều.

"Cậu đừng có đi đâu... Cậu... Cậu cứ ở lại nơi này chờ một chút, để tôi gọi người... Cậu chờ tôi... Chờ tôi gọi người tới xử lý cậu..." Dạ Y kia thở hổn hển, chống cây gậy xuống đất, khập khiễng bước đi, giống hệt một người đang mắc bệnh nguy kịch.

Lâm Ân có chút đồng cảm, muốn tiến lên nâng đỡ gã.

"Cậu đừng có chạm vào tôi!" Nhưng Dạ Y kia vội vàng trừng mắt nhìn tới, rồi run rẩy, gian nan, di chuyển sang bên cạnh hai bước, như đang tránh né ôn thần.

Lâm Ân có chút sầu lo nói: "Anh thực sự phải đi về sao? Nhưng tôi có chút lo lắng cho tình trạng thân thể hiện giờ của anh. Anh đừng có nghĩ nhiều, những bệnh kia không đến mức trí mạng mà."

Vị Dạ Y trước mắt vừa nghe hắn nói vậy, lập tức điên tiết mà hét lớn lên, bàn tay túm chặt cây gậy, sắc mặt tái nhợt, cố gắng đi thật nhanh về phía trước.

Phải biết rằng, để trị liệu cho những chứng bệnh mà gã chẩn đoán ra cho mình, vị Dạ Y này đã sử dụng toàn bộ những loại dược tề bản thân mang theo đến đây rồi, thân thể cũng bị rạch mổ lung tung, trái một dao, phải một dao, nhưng dù đã cố gắng đến mức này, vẫn còn bốn, năm loại bệnh tật khác chưa được giải quyết triệt để.

Đúng là ôn thần mà!

Trước khi hắn chẩn đoán, thân thể gã còn êm êm đẹp đẹp, hắn vừa chẩn đoán xong, thân thể lập tức phát sinh một đống bệnh!

Thế này thì ai mà chịu nổi?

Nhất định là có vấn đề!

Nhất định là thiếu niên kia có vấn đề!

Gã phải nhanh chóng trở về, để cứ điểm bên kia phái nhiều người đi tới, tốt nhất là mang theo toàn bộ những trang bị phản nguyền rủa và bệnh tật đi cùng!

"Cậu cứ chờ đó! Có... Có giỏi thì cứ chờ đó đi! Chờ tôi gọi người... Chờ tôi gọi người đi tới, là cậu xong rồi!" Dạ Y vừa vội vàng mà gấp gáp đi về phía trước, vừa phun lời hăm dọa.

Vào lúc này, đám người trưởng trấn đang ở trong căn phòng kia, vẫn còn ngây dại, trân trối nhìn tình cảnh trước mắt, cái miệng há thật lớn như chất chứa muôn vàn điều muốn nói, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Bởi vì tình huống này… tuyệt đối là chuyện bọn họ không sao tưởng tượng ra được.

Bởi vì ở trong mắt bọn họ, Dạ Y vẫn luôn là tồn tại thần bí mà mạnh mẽ.

Nhưng tới hôm nay...

Bọn họ lại được trông thấy một Dạ Y bị người ta dọa chạy...

Còn bị dọa chạy trên chính lĩnh vực chuyên nghiệp của đối phương...

Bọn họ quay đầu, ngơ ngác nhìn thiếu niên đang đứng cạnh mình, vẫn còn mỉm cười đưa tiễn Dạ Y nọ rời đi, đầu óc vang lên từng tiếng “Ong ong” dồn dập.

"Bác sĩ Lâm... cậu vẫn muốn tiếp tục ở lại nơi này sao? Cậu không nghe lời Dạ Y kia nói hả? Hắn muốn đi gọi người đến đó?"

Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Chuyện này sao? Đương nhiên là tôi phải lưu lại rồi."

"Bởi vì tôi còn muốn nhận được sự tán thành từ bọn họ, bằng không làm sao tôi có thể trở thành một Dạ Y đủ tư cách như bọn họ được?"

Trong đầu trưởng trấn vẫn một mực vang lên những tiếng “Ong ong”, ông ấy chợt theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Tuy Lâm Ân nói như vậy, nhưng trưởng trấn lại có cảm giác... Hắn vốn đã là một Dạ Y rồi...

...

Mấy chục phút sau, tại chính giữa trung tâm quảng trường.

Lâm Ân đang nhắm mắt, ngồi lên chiếc ghế dựa được trưởng trấn chuyên môn dặn dò người khác bê tới chỗ này, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Thoạt nhìn, tư thái này của hắn tuyệt đối vững như lão cẩu, nhẹ như gió thổi mây bay.

Mà ở phía sau hắn, là trưởng trấn cùng mấy chục cư dân tiểu trấn đang hồi hộp, mở to hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

Chính vào lúc này, sương mù màu đen phía xa xa nhanh chóng cuộn trào mạnh mẽ.

Cả đám người lập tức chấn động, rất nhanh, có bốn bóng người chậm rãi hiện ra tại khu vực bên ngoài tiểu trấn, lọt vào tầm nhìn của bọn họ.

Cả bốn người này đều đeo mặt nạ mỏ chim, đội mũ dạ màu đen, mặc trường bào hắc ám.

"Bọn họ đến rồi!" Trưởng trấn lộ sắc mặt trắng nhợt, nói:

"Bốn... Bốn Dạ Y!"

Tất cả những cư dân trong tiểu trấn đều run rẩy không thôi, rồi không tự chủ được mà lui lại phía sau mấy bước.

Cũng khó trách bọn họ, bởi vì đây là lần đầu tiên những người này được nhìn thấy nhiều Dạ Y như vậy đồng thời xuất hiện ở một chỗ.

Cuồng phong lan tràn.

Bốn Dạ Y mặc áo đen kia giống như những con quỷ mị, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía trên quảng trường.

Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch lên, bàn tay đã gõ xuống bàn lập tức ngừng lại.

"Hoan nghênh các vị quang lâm, mời ngồi." Hắn ngưng thần, mở to mắt, rồi mỉm cười đầy thân thiện, nhìn về phía bốn quái nhân mỏ chim đang dùng ánh mắt đầy nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, ở khoảng cách gần trong gang tấc kia, sau đó lễ phép mà đẩy đẩy chiếc kính mắt của mình lên, mở miệng nói.

“Chính là hắn." Từ bên trong chiếc mặt nạ của một Dạ Y đứng phía sau, phát ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi. Chỉ thấy gã vươn bàn tay đeo găng màu đen, trực tiếp chỉ thẳng vào trước mặt Lâm Ân, nặng nề nói với ba quái nhân mỏ chim cao lớn đang đứng phía trước mình: "Người kia vô cùng quỷ dị, tôi vốn không có bệnh, nhưng sau khi bị hắn chẩn đoán, bên trong thân thể lập tức xuất hiện mười mấy loại bệnh trạng!"

"Cơ thể của tôi đang yên lành êm đẹp, nếu tôi thật sự mắc phải bệnh kín nào đó, chẳng lẽ chính tôi lại không phát hiện ra? Nhất định là thời điểm hắn chạm vào thân thể tôi, đã động tay động chân rồi!"

Nói xong, gã lập tức nghiến răng “Ken két”, trong mắt đầy phẫn nộ, gắt gao chỉ thẳng vào Lâm Ân phía đối diện: "Đến tận bây giờ, cái xx của tôi còn chưa chịu an phận đâu!"

Phanh ——

Một âm vang nặng nề lập tức truyền đến giống như muốn hưởng ứng lời nói của vị Dạ Y kia, khiến thân thể gã muốn nhảy dựng lên.

"..."

Sau đó bắt đầu nhảy không ngừng, mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Trên thực tế, đám đồng nghiệp của gã từng mở lời khuyên gã nên cắt phéng nó đi là xong hết mọi chuyện, nhưng gã thực sự không nuốt trôi được cục tức này mà!

"..."

Đến đây, bầu không khí trên quảng trời tạm thời chìm trong yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment