Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 333 - Chương 333: Tôi Kiến Nghị Không Nên Phơi Bày Căn Bệnh Ấy Ở Chỗ Đông Người!!!

Chương 333: Tôi Kiến Nghị Không Nên Phơi Bày Căn Bệnh Ấy Ở Chỗ Đông Người!!! Chương 333: Tôi Kiến Nghị Không Nên Phơi Bày Căn Bệnh Ấy Ở Chỗ Đông Người!!!

Độ Nha: "(((;꒪ ꈊ ꒪;)))"

Một giọt mồ hôi lạnh “tí tách” rơi từ trên trán gã xuống dưới đất.

Không thể nào!

Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được!

Đúng là bộ thân thể này thường xuyên bị gã coi là một loại thí nghiệm thể virus, nhưng loại bệnh động kinh này tuyệt đối không thể xuất hiện trên người gã được.

Nếu thực sự có, thì vì sao trước kia gã hoàn toàn không phát hiện ra?

Hơn nữa nếu nói đây là loại bệnh có tính đột phát và tính gián đoạn, thì vì sao từ trước đến giờ, gã chưa từng thấy nó phát tác?

Cho nên nguyên nhân… nhất định nằm trên người thằng nhóc này rồi...

"Tiên sinh! Anh hãy kiên nhẫn một chút, chúng tôi muốn nhổ lông trên mông của anh!" Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói đầy vội vàng của ba Dạ Y kia.

Ngay sau đó.

Phựt phựt——

(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——

Độ Nha đang chịu đựng đau đớn vừa kịch liệt vừa dồn dập không ngừng ập đến khi bị nhổ lông, lập tức đau đến co rút cả người mà ngẩng đầu lên, tròng trắng mắt lật ngược lại, tay trái bày ra hình chữ "Lục" (六), tay phải run rẩy, xếp thành hình chữ "Nhất" (一).

Chỉ trong nháy mắt, thân thể đã kịch liệt mà căng cứng tới thẳng tắp, trong miệng lại ùng ục ùng ục mà phun ra một đống bọt mép.

"(ΩДΩ) oa nha nha nha! Lão đại ơi!"

Không thích hợp! Không thích hợp một chút nào!

Rõ ràng bọn họ chỉ nhổ mấy cái lông chim trên mông lão đại, vì sao lão đại lại phản ứng lớn như vậy?

Cả người co giật! Run rẩy không ngừng! Bọt mép cũng trào ra ngoài luôn!

Loại tư thế này hệt như một tiểu Loli nào đó đang phải chịu kích thích mãnh liệt, rồi lập tức bị đánh sâu vào, khiến toàn thân bay thẳng lên đỉnh, sau đó để lộ ra tư thế kỳ quái như vậy!

Đến mức...

Đến mức… bọt mép cũng trào ra ngoài rồi!

Mà nhóm cư dân tiểu trấn đang đứng cách nơi này mấy chục mét có dư cũng khiếp sợ tới há to miệng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy một Dạ Y thần bí mà quỷ quyệt lại sẽ bị người ta chẩn đoán bệnh thành cái dạng này.

"Chuyện này... Chuyện này... Trưởng trấn..."

Một thanh niên với sắc mặt tái nhợt nói: "Không thích hợp! Không thích hợp! Vì sao tôi cứ có cảm giác bác sĩ Lâm còn quỷ dị hơn nhóm Dạ Y kia chứ?”

Trưởng trấn dùng sức lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Hẳn là ảo giác thôi, cậu ngẫm lại mà xem, không phải nhóc con Tạp Luân kia đã được bác sĩ Lâm chữa cho khỏi rồi à?"

Lúc này, ở phía trước cái bàn kia, ba Dạ Y đang luống cuống tay chân, vội vàng chăm sóc Độ Nha đang sùi bọt mép (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——, toàn thân co giật không ngừng, gấp gáp muốn suy sụp cả người.

Lâm Ân nâng kính mắt, có chút suy tư nhìn tập bệnh án trên tay mình, nói: "Ách... Tuy tôi cũng biết hiện giờ không phải thời điểm nên nói chuyệ này, nhưng theo đúng trách nhiệm của mình, tôi vẫn phải nói ra căn bệnh thứ tư mình đã chuẩn đoán được. Bệnh chứng này không quá nghiêm trọng, vốn dĩ tôi muốn gạch bỏ nó đi rồi, nhưng lại có cảm giác… mình làm như vậy có phải không được chuyên nghiệp hay không, cho nên..."

"Mau!" Một Dạ Y trong đó vội vàng vươn tay ấn lão đại Độ Nha đang co giật xuống, rồi mở miệng hét lớn: "Mau cởi giày của lão đại ra, xoa bóp gan bàn chân cho anh ấy! Như vậy có thể nhanh chóng giảm bớt bệnh trạng của lão đại hơn!"

Một Dạ Y khác lập tức vọt tới bên chân Độ Nha, cắn răng một cái, nhanh chóng cởi bỏ đôi giày dưới chân gã.

Ngay khi Lâm Ân có chút suy tư nâng kính mắt lên, nói: "Căn bệnh thứ tư là..."

Soạt soạt ——

Cũng là thời điểm vị Dạ Y kia cởi được hai chiếc giày trên chân Độ Nha.

Ngay khoảnh khắc chiếc giày rơi xuống đất,

Ông ——

Một luồng khí đậm đặc mang tính nổ mạnh bắt nguồn từ căn bệnh nấm chân, giống như một viên đạn khí độc, bộc phát ra một tiếng “Ông” vang dội, sau đó trực tiếp ném Dạ Y mới xông lên kia, bay ra ngoài hơn mười mét.

"(ΩДΩ) oa nha nha nha!"

Bởi vì trong lòng không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, khiến cho Dạ Y kia không khởi động chức năng phòng độc trên chiếc mặt nạ mỏ chim. Hơn nữa, bản thân gã lại tiếp xúc gần như vậy với nguồn bệnh, khiến cho luồng khí đậm đặc xuất phát từ căn bệnh nấm chân kia lập tức chui thẳng vào bên trong mặt nạ bảo hộ của gã.

Hô ——

Giống như chỉ trong nháy mắt ấy, Dạ Y kia đã chìm trong một bể khí metan không ngừng đánh sâu vào.

(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)

Thứ...

Thứ mùi này...

Thân thể trực tiếp trúng một đòn đả kích nặng nề, bị đánh bay ra xa hơn mười mét.

Toàn trường hoảng hốt tới không nói nên lời (((;꒪ ꈊ ꒪;)))!

Lâm Ân nhanh chóng lấy một cái kẹp ra, cặp vào mũi mình, rồi nâng chiếc kính một mắt lên, có chút suy tư nói: "Bệnh nấm chân có tính nổ mạnh, bởi vì cái mùi này tương đối khó ngửi, cho nên tôi không kiến nghị các anh tiến hành phơi bày tình trạng này tại chỗ đông người."

"..."

"..."

Cả quảng trường chìm trong yên tĩnh.

Lúc này, hai chân của Độ Nha đã hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, mơ hồ có thể nhìn thấy từng cái đầu lâu màu đen nâu dạng sương khói, không ngừng bốc lên, rồi lập tức lan tràn khắp nơi trên quảng trường giống như một loại khí thể ôn dịch.

Phiêu phiêu đãng đãng, nồng đậm không khác gì khí metan đang lên men.

Mọi người đều ngây dại mà chăm chú nhìn vào khung cảnh ấn tượng này.

"Đây... Đây là..."

Sương mù lan tràn đến.

Ông ——

Ngay khi ngửi được thứ mùi ấy, ánh mắt mọi người lập tức chuyển thành trống rỗng.

Ngay sau đó.

(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——

(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——

Ọe ——

Ọe ——

Không một ai đang đứng trên quảng trường mà may mắn tránh thoát được vụ tập kích bằng vũ khí sinh học đó. Sắc mặt cả đám chuyển màu xanh tím, trong miệng đều phát ra một tiếng “Ọe”, rồi không ai bảo ai, lập tức phun ra toàn bộ đồ ăn đã nạp vào trong bụng từ tối hôm qua.

"Mau! Chạy mau!"

"Có độc... Căn bệnh nấm chân kia của hắn… Có độc!"

Một thanh niên trẻ tuổi với sắc mặt tái nhợt (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪) không ngừng phun bọt mép, gian nan vươn bàn tay run rẩy về phía trước.

Chợt nghe hai tiếng “Phù phù” truyền tới, một luồng khói nhẹ nhanh chóng bốc lên từ sau gáy của đối phương.

Mà thấy một màn như vậy, cả đám cư dân tiểu trấn đang đứng gần đó, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành tái nhợt, vội vàng lui về phía sau.

Bình Luận (0)
Comment