Trưởng trấn cũng run rẩy, lui về phía sau hai bước, chóp mũi lại không cẩn thận mà tiếp xúc với mảnh sương mù màu đen nâu đang mãnh liệt lao tới.
Theo bản năng, ông ấy ngửi ngửi hai cái, để rồi trong nháy mắt.
Phốc ———— Cơm canh đã ăn từ đêm hôm qua lập tức sôi trào lên trong bụng, rồi ngay giây tiếp theo, chúng nó giống như nguyên liệu của một cây súng bắn nước cao áp đã được khởi động, và “Ào ào” phun từ trong miệng ông ấy ra ngoài.
Thứ mùi này...
Thứ mùi
(((;꒪ ꈊ ꒪;)))
Không!
Đây tuyệt đối không phải thứ mùi mà một nhân loại có thể chịu đựng được, nó... Nó đã... Vượt qua sức chịu đựng cực hạn của một con người rồi!
"Mấy đứa ngốc kia! Chạy mau!"
Giờ khắc này, trưởng trấn không chút do dự, đã xoay người, vừa rít gào vừa vươn tay ra, hét lên với đám cư dân tiểu trấn phía sau lưng mình: "Trong bệnh nấm chân kia... Có độc..."
Nhưng lúc này đã quá muộn rồi, bởi vì chỉ trong nháy mắt sau đó, thân thể già nua của ông ấy đã bị luồng khí độc bắt nguồn từ căn bệnh nấm chân kia, ầm ầm lao đến, trực tiếp nhấn chìm.
(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
"Trưởng trấn!" Đám cư dân tiểu trấn đứng sau lưng ông ấy, vừa run rẩy vừa bi thương chứng kiến hình ảnh lão trưởng trấn của bọn họ bị khí độc cắn nuốt ngay trước mắt mình.
Mà cũng vào khoảnh khắc ấy, bọn họ đã phản ứng lại.
Tất cả cùng đồng thanh rống to lên một tiếng, và không chút do dự xoay người.
Thứ đằng sau lưng kia, quá đáng sợ, quá hãi hùng, đã phá tan sức chịu đựng của một con người, khiến mấy chục cư dân không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết điên cuồng chạy trốn ra ngoài.
"Nói đùa gì vậy! Đây là bệnh nấm chân hả?"
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
"Nhanh chạy xuống tầng hầm! Nhanh chạy xuống tầng hầm đi!"
Cùng lúc này, ở chính giữa mảnh sương mù dày đặc được hình thành từ khí độc của bệnh nấm chân, quái nhân mỏ chim Dạ Y, người đầu tiên hứng chịu một đòn aoe đánh sâu vào thân thể mình, rồi trực tiếp bay ra ngoài hơn mười mét, vẫn còn nằm yên tại chỗ, toàn thân không ngừng run rẩy, mơ hồ có thể nhìn thấy phần bên trong của thấu kính trên chiếc mặt nạ mỏ chim của gã đang dần dần trở nên đục ngầu vì đồ ăn đêm hôm qua bao phủ.
Vào thời điểm ấy, gã đang gian nan muốn đứng lên, lại không khỏi run rẩy vươn tay, hướng về phía Độ Nha, khó nhọc dùng cả tay cả chân mình, bò về phía trước.
Giống như là một chiến sĩ đang phải hứng chịu mưa bom bão đạn trên đầu, vẫn như cũ muốn vượt khó tiến về phía trước…
Giống như một vị dũng sĩ phấn đấu quên mình, quyết tâm nhảy xuống bể khí metan, liều mạng cũng muốn vặn lại van xả, cứu giúp mọi người!
Một bước!
Một bước!
Gần!
Càng gần!
Nhưng ngay tại khoảnh khắc bản thân sắp tiếp cận đôi chân kia, gã lại không nhịn nổi nữa.
Chỉ nghe “Phù phù” hai tiếng, khóe miệng vị Dạ Y kia cũng sùi bọt mép, hiển nhiên, đã bị căn bệnh nấm chân tính nổ mạnh ấy, hun cho ngất đi rồi o(x﹏x)o.
Từ xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể trông thấy một đám mây nấm màu đen nâu, bắt đầu từ quảng trường bên dưới, ù ù bốc lên bầu trời.
...
Mấy phút đồng hồ sau, ngay dưới cái nhìn chăm chú, có chút kinh ngạc của Lâm Ân, một vị Dạ Y khác, đứng ở vị trí gần hơn đồng bạn của mình một chút, lại gian nan bò tới, cuối cùng cũng có thể tiến lại gần hai chân của Độ Nha.
Ngay sau đó, vị này cắn răng, dùng sức ấn chiếc giày dưới đất, vào chân của gã. Lúc này, mới ngăn chặn được ngọn nguồn của thứ khí độc đang càn rỡ lan tràn khắp mọi nơi kia.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ——
Ngay sau đó, từng luồng sương mù có tác dụng tinh lọc từ bên trong cái túi đang được Dạ Y đeo trên lưng kia, lại ùn ùn phun ra.
Rất nhanh chúng nó đã xông tới, dọn dẹp không gian xung quanh, nơi đang bị ảnh hưởng bởi căn bệnh nấm chân tính nổ mạnh.
"Được cứu rồi..."
Chấp hành giả ngây dại tựa người ở nơi đó, lồng ngực không ngừng phập phồng, liên tục lên cao xuống thấp, bên trong chiếc mặt nạ của gã cũng vang lên những tiếng “Ọc ọc ọc ọc”, hẳn là đang phun đống đồ ăn từ đêm hôm qua ra ngoài.
Lâm Ân ngạc nhiên nói: "Thật có lỗi, kỳ thật tôi cũng không ngờ thứ mùi này lại khó ngửi đến vậy."
Hắn thì vẫn bình thường, nhưng tay trái của hắn lại rũ người xuống dưới, cái đầu lưỡi thật dài (x﹏x) trực tiếp thò ra từ khoang miệng trên lòng bàn tay, ngất đến lắc lư lắc lư.
Vị Dạ Y duy nhất vẫn còn chịu đựng được kia, lập tức nỉ non nói: "Vì sao... cậu lại không bị ảnh hưởng..."
Lâm Ân ngẩn ra, rồi bật cười ha hả mà cầm lấy cái kẹp trên mũi mình, nói: "Tại tôi đã nhanh chóng dùng khả năng của mình che chắn khứu giác rồi."
Ông ——
Ánh mắt Dạ Y kia lập tức chuyển thành một mảnh trống rỗng.
"Anh cũng biết đấy, làm công việc như chúng ta, không biết là bản thân đang rơi vào loại hoàn cảnh gì, cũng phải duy trì một trái tim bình thản, hơn nữa còn phải có năng lực phản ứng với nguy cơ cực kỳ xuất sắc. Ừm… về điểm này, tôi khá là hài lòng với bản thân đấy."
Lâm Ân (❁´◡`❁).
"..."
"..."
Không khí lập tức rơi vào yên tĩnh.
"A a a—— A a a—— " Tới cuối cùng, tinh thần của vị Dạ Y vẫn còn tỉnh táo kia, đã hỏng mất. Chỉ thấy gã phát điên mở rộng hai tay, hướng thẳng về phía không trung, điên cuồng rống giận.
Không được rồi! Thật sự không nhịn được nữa rồi!
Dù phá giới! Cũng phải xử lý người kia! Nhất quyết phải giết hắn!
...
Mấy chục phút sau.
Quảng trường.
【 đinh! Độ nổi tiếng của ngươi ở trận doanh Dạ Y +10】
【 đinh! Độ nổi tiếng của ngươi ở trận doanh Dạ Y +10】
Độ Nha nằm trên cáng vẫn đang (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪) co giật không ngừng, một tay hình chữ "Lục”, một tay hình chữ "Nhất", được hai cư dân trong trấn run rẩy nâng xuống.
Còn ở vị trí vừa rồi, ba Dạ Y đã khôi phục lại kia, đang gắt gao nghiến chặt hàm răng, nhìn về phía Lâm Ân với ánh mắt đầy hung tợn, như gặp được kẻ thù giết cha mình.
Cái loại ánh mắt… chỉ hận không thể trực tiếp bầm thây hắn ra thành vạn đoạn.
"Tôi không nhịn được!" Chấp hành giả gắt gao nắm chặt hai tay, run rẩy đưa mắt nhìn về phía Lâm Ân, nói: "Để tôi giết hắn, để tôi báo thù cho Độ Nha tiên sinh! Kể cả bị tổ chức xoá tên, tôi cũng nhất định phải xả cục tức này cho trưởng quan!"