Một Dạ Y bên cạnh lập tức vươn tay, ngăn cản gã, rồi mở miệng khàn khàn nói: "Đừng kích động. Dù hiện tại chúng ta có giết hắn, cũng chỉ là tiêu diệt trên tính chất vật lý mà thôi, làm như vậy không thể áp chế tư thái kiêu căng ngạo mạn của hắn xuống được!"
"Hơn nữa, chúng ta giết hắn chỉ khiến chúng ta trở thành những kẻ dám chơi không dám nhận mà thôi!"
Giờ khắc này, bọn họ đã sớm không tin tên nhóc con kia tìm đến nơi này để gia nhập vào tổ chức bọn họ nữa rồi
Bởi vì rõ ràng hành động của hắn là đến để đá bãi mà!
Làm một bác sĩ!
Làm một Dạ Y đại danh lừng lẫy!
Bọn họ lại bị một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch, không biết từ nơi đâu tới đây trấn áp xuống… Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa?
“Anh lập tức trở về gọi người! Càng nhiều càng tốt!" Quái nhân mỏ chim Dạ Y kia khàn khàn nói: "Nhớ nói cho mọi người biết, có một tên bác sĩ nhân loại đến đập bãi, Độ Nha trưởng quan đã thua, thỉnh cầu trợ giúp! Lập tức thỉnh cầu trợ giúp!"
Dạ Y kia run rẩy nói: "Hắc Lô trưởng quan, còn anh thì sao?"
Bác sĩ mỏ chim kia cắn răng, khàn khàn nói: "Độ Nha trưởng quan bại vì bản thân anh ấy quá mức khinh địch, nhưng tôi sẽ không! Từ giờ trở đi, tôi sẽ coi hắn là một Dịch Y đồng cấp để đối kháng. Tôi thực sự muốn nhìn xem… ở trước mặt vong linh chân chính, thuật chẩn đoán bệnh quỷ dị của hắn còn đất dụng võ hay không!"
Hô —— Chỉ thấy ở bên trong mảnh thấu kính gắn lên chiếc mặt nạ mỏ chim của gã, xuất hiện hai luồng hỏa diễm u lam.
Dạ Y kia cắn răng, nói: "Được! Vậy nơi này nhờ cả vào anh! Anh nhất định phải báo thù cho Độ Nha trưởng quan! Chúng tôi chờ tin tức tốt của anh!"
Nói xong, Dạ Y kia lập tức xoay người, nhanh chóng dung nhập vào bên trong mảnh sương mù màu đen.
...
Khu vực trung tâm quảng trường.
Lâm Ân đang trấn định ngồi trên ghế, cầm một bình sữa có pha dược tề, “Ừng ực ừng ực” mà rót vào trong miệng Trái Trái đang hôn mê ngây ngất (x﹏x), rồi chớp chớp đôi mắt, nhìn Dạ Y kia đang từng bước một đi về phía hắn.
"Mấy vị Dạ Y tiền bối kia đâu rồi?"
Dạ Y kia lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Đi gọi người."
Lâm Ân ngẩn ra, hắn đưa tay xoa xoa khóe miệng vừa chảy ra một chút chất lỏng màu trắng không rõ là gì của Trái Trái, sau đó mở miệng hỏi: "Lại gọi người? Có phải tôi đã thông qua khảo nghiệm rồi? Có phải tôi đã nhận được tư cách gia nhập vào tổ chức của các anh?"
Dạ Y kia híp mắt, "Ca ca" nắm chặt hai tay, nói: "Bớt giả vờ lương thiện trước mặt tôi đi! Tôi đã biết mục đích của cậu rồi. Không phải cậu muốn cho chúng tôi một đòn hạ mã uy sao? Được! Tôi sẽ cho cậu một cơ hội làm chuyện đó!"
Lâm Ân: "???"
Ra oai phủ đầu?
Có phải các anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi?
Ngay từ đầu, tôi vẫn nỗ lực thể hiện năng lực chẩn đoán bệnh của mình cho các anh thấy, các anh còn muốn như thế nào nữa?
Lâm Ân ngẩng đầu đang muốn một lần nữa giải thích cho đối phương hiểu mục đích mình tìm đến nơi đây… Đột nhiên Dạ Y kia “Ba” một tiếng ngồi xuống phía đối diện với hắn, cách một cái bàn dài, hỏa diễm màu lam hừng hực thiêu đốt trong mắt đối phương.
Dạ Y kia lập tức đặt tay mình xuống bàn, rồi khàn khàn nói: "Đến đây đi! Có giỏi thì hãy chẩn đoán bệnh cho tôi đi! Nếu ngay cả tôi, cậu cũng có thể chẩn đoán ra một đống bệnh, thì tôi tin cậu!"
Lâm Ân ngẩn ra.
Cùng thời điểm này, giao diện của đối phương cũng nhanh chóng hiện ra trước mặt Lâm Ân.
【 Dạ Y Hắc Lô 】
【 chủng tộc 】: Khô lâu vong linh
【 thuộc tính 】: Thủ tự trung lập
【 cấp bậc 】: ???
【 năng lực chiến đấu 】: Giết chóc quá nhiều, hiện đã sửa đổi.
【 giới thiệu 】: vốn là một bộ thi thể tại một thế giới không quá nổi danh rơi xuống thế giới hắc ám này. Thân thể đã sớm hư thối, chỉ còn lại một bộ xương khô. Từng là kẻ giết người như ma, tàn sát vô số sinh vật hắc ám, sau này được quần thể Dạ Y độ hoá, trở thành một Dạ Y dốc lòng vì lý tưởng mang đến hạnh phúc và tốt đẹp cho thế giới này. Chính vì thân thể đặc thù, khiến cho hắn trực tiếp trở thành người tiên phong trong chiến dịch đối kháng Dịch Y.
Vù vù ——
Hồn hỏa trong mắt Hắc Lô hừng hực thiêu đốt, gã khàn khàn nói: "Có giỏi, hãy chẩn đoán cho tôi vài thứ bệnh đi!"
Lâm Ân nhìn thoáng qua giao diện của Hắc Lô, ánh mắt lập tức dừng lại trên người gã hồi lâu. Sau đó, hắn xoa xoa đôi mắt có chút buồn ngủ, khẽ thở ra một hơi.
Vong linh!
Hóa ra đối phương lại là một vị vong linh Dạ Y!
Hắn bất đắc dĩ nhún vai, rồi nâng chiếc kính một mắt lên, mỉm cười nói: "Tiền bối, lời này có chút không đúng rồi, không phải là tôi chẩn đoán cho anh vài thứ bệnh, mà là trên cơ thể anh có bệnh, sau đó được tôi chẩn đoán ra. Trình tự này không thể đảo ngược lại."
Hắc Lô khàn khàn nói: "Nói cách khác, cậu cho rằng một Dạ Y đã hành tẩu trong hắc ám hơn trăm năm, không cảm nhận được bệnh tật trong thân thể mình? Mà chỉ một mình cậu có thể?"
Lâm Ân lập tức giơ tay lên, vô tội nói: "Không không không! Tôi không nói như vậy! Các vị đều là tiền bối, có lẽ các vị chỉ hơi đãng trí một chút mà quên không xử lý một vài vấn đề, mà tôi chỉ trùng hợp phát hiện tai hoạ ngầm trong cơ thể các vị mà thôi. Nếu bàn về năng lực, tôi còn..."
Hắn nâng chiếc kính một mắt, lộ ra hàm răng trắng nõn, mỉm cười, nói: "Kém xa các vị tiền bối."
Trái Trái lật tay qua, nhìn nụ cười trên mặt Lâm Ân.
Cũng không biết vì sao, cô ấy lại mơ hồ cảm nhận được một chút khác thường khó có thể nói rõ.
Là trong lúc nhất thời, cô ấy không thể nói ra được.
Hắc Lô khàn khàn nói: "Vậy hiện tại chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
Lâm Ân bình tĩnh dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Cho tôi nghỉ ngơi một chút. Anh cũng biết đấy, chẩn đoán bệnh là một chuyện vô cùng tiêu hao tinh thần lực mà."
...
Vài phút sau.
"Đầu." Giọng nói của Trái Trái vang lên trong đầu Lâm Ân: "Có phải trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn một mực dùng thứ năng lực có thể trao cho bệnh tật của mình để trêu đùa bọn họ hay không?"
Trong giọng nói của Trái Trái có mang theo một chút nghi ngờ.