Lâm Ân mỉm cười quay đầu, nhìn xuống cánh tay trái của mình, cũng âm thầm đáp lại trong đầu: "Làm sao ngươi lại nói như vậy?"
Trái Trái nghiêm túc nói: "Bởi vì ta cảm thấy những lời hắn nói rất đúng. Bọn họ chính là Dạ Y đó. Đầu, theo lý mà nói, những căn bệnh mà ngươi chẩn đoán cho bọn, đều có thể dễ dàng phát hiện từ trước rồi, đâu phải chờ đến tận lúc này mới biết?"
"Cho nên ta mới hỏi, có phải ngươi đang cố ý trêu đùa bọn họ hay không?"
Bởi vì thông qua hai lần chẩn đoán bệnh này, kể cả Trái Trái cũng mơ hồ phát hiện ra có điều không đúng. Đúng, cô biết đầu có rất nhiều loại năng lực IMBA kỳ kỳ quái quái, mà loại đặc thù nhất trong đó hẳn là thuật chẩn đoán ngẫu nhiên thuộc về hắn. Nó có tới hai loại hiệu quả.
Một loại là chẩn đoán bệnh bị động, có thể phát hiện bệnh tật ẩn giấu trên người mục tiêu.
Một loại khác là chủ động trao cho, có thể ngẫu nhiên trao cho mục tiêu vài loại bệnh tật.
Nếu đầu nói hắn vẫn sử dụng chẩn đoán bệnh bị động, thì tình hình hiện tại có chút quái lạ rồi, bởi vì sinh vật bình thường còn có khả năng mang mười mấy loại bệnh tật trên người mà không cảm thấy...
Nhưng đối với Dạ Y, nếu trong cơ thể bọn họ thật sự xuất hiện chứng bệnh dị thường, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra!
Cho nên cô mới cho rằng, có phải trong khoảng thời gian này, đầu vẫn một mực trêu đùa bọn họ hay không?
Và hắn đã dùng chủ động trao cho bệnh tật, chứ không phải năng lực chẩn đoán bệnh bị động... Nhưng quá bất ngờ vì câu trả lời Trái Trái nhận được lại là phủ định.
"Ta cũng không có nhàm chán như vậy." Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, thầm trả lời trong đầu: "Ta vẫn luôn sử dụng năng lực chẩn đoán bệnh bị động, không có trao bệnh tật cho bọn họ, là trong thân thể bọn họ có quá nhiều bệnh kín, vừa lúc bị ta chẩn đoán ra thôi."
Trái Trái chấn động.
Lâm Ân lại nghiêm túc nói: "Bởi vậy ta cho rằng, có vẻ như nhóm Dạ Y này cũng không lợi hại như trong tưởng tượng, thậm chí ta còn thấy bọn họ rất buồn cười, ngay cả bệnh tật trên thân thể mình cũng không phát hiện ra, thì dựa vào cái gì để đi chữa trị cho người khác?"
"Hiện giờ, càng ngày ta càng cảm thấy mình quyết định tìm đến gia nhập vào tổ chức của bọn họ chính là một quyết định sai lầm. Hẳn là ngươi cũng cảm nhận được điều này ha, Trái Trái? Ngươi có thấy không? Dáng vẻ của bọn họ ở thời điểm bị ta phát hiện ra chứng bệnh trên người mình, rất buồn cười, khôi hài thực sự!"
Trong mắt Lâm Ân đầy ý cười vui vẻ. Còn Trái Trái lại rùng mình mà không rõ lý do.
Cô đối mặt với Lâm Ân, một cái răng nanh lộ ra bên ngoài, cực kỳ tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của hắn.
Không.
Không phải.
Đây không phải là những lời mà đầu có thể nói ra.
Khinh miệt và trêu đùa.
Bởi vì thái độ mà đầu tuyệt đối sẽ không sinh ra đối với người khác, hắn cũng không bao giờ tỏ vẻ khinh thường bất cứ một sinh vật nào bên trong thế giới hắc ám này.
Bởi vì hắn từng trải qua một chặng hành trình cực kỳ gian nan mới có thể sống sót được...
Cũng bởi vì như thế, hắn mới muốn trở thành một vị bác sĩ có thể chữa trị và cứu chuộc, dù có khả năng, y thuật của hắn không được phần lớn những sinh vật khác thừa nhận, nhưng bản tâm của hắn vẫn thiện lương như ban đầu.
Từ chuyện của Alice, hoàn toàn có thể nhìn ra được điều này.
Nhưng...
Trái Trái lại đưa mắt thăm dò nhìn hắn, nói: "Đầu, ngươi nói xem, có khả năng không phải thân thể bọn họ xuất hiện vấn đề, mà là thứ năng lực kia của ngươi xuất hiện một chút... Biến hóa hay không?"
"Ta muốn nói, kỳ thật đầu à, ngươi vẫn đang trao bệnh tật cho bọn họ, mà không phải chẩn đoán bệnh vì bọn họ?"
Bởi vì cô vẫn còn nhớ rõ ràng, từ sau ngày hôm qua, lúc chẩn đoán bệnh cho người thằn lằn kia, đầu cũng từng cảm thấy một chút hoài nghi.
Hắn từng hoài nghi có phải năng lực của mình đã phát sinh một chút vấn đề hay không?
Bởi vì sau khi chẩn đoán bệnh, chỉ một lần duy nhất mà hắn lập tức phát hiện tới mười mấy loại bệnh trạng tồn tại trên thân thể của người thằn lằn kia.
Chuyện này thực sự khiến cho người khác không sao tin nổi.
Nhưng kỳ quái chính là, từ lúc đặt chân đến nơi này, dường như hắn chưa từng cảm thấy hoài nghi về điều đó, kể cả lúc này, sau khi tiến hành chẩn đoán bệnh cho hai Dạ Y kia...Hắn vẫn ôm thái độ thản nhiên như vậy, chưa từng có bất cứ phản ứng gì về chuyện kỳ quái đó.
Trái Trái do dự hỏi: "Ngươi nói xem, có khả năng đó hay không?"
Khi nghe được câu hỏi này, rõ ràng là vẻ mặt của Lâm Ân có khựng lại một chút.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên chuyển thành một mảnh im lặng.
Rồi chậm rãi, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn tay trái của mình, trên thấu kính vừa phản xạ một ánh hào quang.
"Có sao? Trái Trái."
"Ngươi nói những lời như vậy, làm ta có cảm giác mình đang nhìn một thằng hề rất buồn cười à nha."
Nhìn thấy hắn nhếch mép mỉm cười, không hiểu vì sao, đột nhiên Trái Trái lại cảm nhận được một chút sợ hãi, không rét mà run.
Không đúng!
Không đúng!
...
"Thật có lỗi, tiền bối, đã để anh đợi lâu rồi." Lâm Ân mỉm cười đi tới, nghiêm chỉnh ngồi xuống trước bàn.
Nhưng quỷ dị chính là, bên trên mỗi một ngón tay trái của hắn, đều bị những sợi xúc tu thật nhỏ, từ xung quanh leo lên, quấn chặt lấy, mà bản thân hắn lại cầm băng vải, nhẹ như gió thổi mây bay, vô cùng tao nhã và thoải mái, nhanh chóng dùng băng vải, bọc kín bàn tay trái của mình.
Hồn hỏa trong hốc mắt Hắc Lô “Vù vù” chớp động, gã khàn khàn nói: "Tay cậu bị thương sao?"
Lâm Ân mỉm cười, vẫn một mực băng bó tay trái, không ngừng quấn quanh bàn tay, một vòng lại một vòng, bình thản nói: "Đúng vậy, một vết thương nho nhỏ, cho nên anh còn cần tôi chẩn đoán bệnh hay không?"
Hắn lập tức chuyển hướng đề tài.
Hắc Lô sâu kín nói: "Bất cứ lúc nào cũng được. Bắt đầu đi."
Trên mặt Lâm Ân lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Được, tôi lập tức chẩn đoán bệnh cho anh đây."
Ngay lập tức, hắn thắt nút mớ băng vải đang phủ kín tay trái của mình, và vươn tay về phía Hắc Lô.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc bàn tay Lâm Ân sắp chạm vào cổ tay đối phương, từ trong đầu chấp hành giả lập tức vang lên tiếng nói khàn khàn của Hắc Lô kia: "Tôi đã thiết lập chế độ phản kích đối với năng lực phản nguyền rủa và bệnh tật ở trong cơ thể của mình."
"Anh tới quan sát hắn, chú ý động tác và biến hóa trên thân thể của hắn, đặc biệt là phương diện nguyền rủa."
"Xem rốt cuộc là hắn đã trao cho tôi bệnh tật như thế nào."