Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 337 - Chương 337: Nguyền Rủa!!!

Chương 337: Nguyền Rủa!!! Chương 337: Nguyền Rủa!!!

Chấp hành giả lập tức chấn động toàn thân, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại: "Được!"

Sau đó, gã không chút do dự, bắt đầu hành động. Chỉ thấy thấu kính trên chiếc mặt nạ mỏ chim lập tức hoán đổi trở thành một loại hình thức quỷ dị khác.

Chấp pháp giả nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Ân.

Mà cũng chính tại một khắc khi ngón tay Lâm Ân chạm vào cổ tay Hắc Lô, thông qua thấu kính, gã lập tức trông thấy một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Ngay trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi ấy, vào lúc đầu ngón tay Lâm Ân chạm vào cổ tay Hắc Lô, trên đầu ngón tay hắn chợt có một tia sáng xẹt qua, chợt lóe lên rồi biến mất.

Có vẻ như đó chính là dấu hiệu phát động năng lực chẩn đoán bệnh của hắn.

Nhưng một chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Bởi vì gần như trong khoảnh khắc tia sáng kia chớp động, chấp pháp giả chợt kinh hãi nhìn thấy, trước mặt thiếu niên đang mỉm cười kia vừa xuất hiện một bóng người lóe lên rồi biến mất.

Một... thằng hề đen trắng... đang khóc!

Phát hiện này làm sắc mặt của chấp pháp giả trực tiếp chuyển thành tái nhợt trong nháy mắt.

【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật trên người mục tiêu 1: Tăng sản xương! 】

【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật trên người mục tiêu 2: Loãng xương! 】

【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật trên người mục tiêu 3: Gãy xương! 】

【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật ác độc trên người mục tiêu 4: Viêm khớp mức độ nặng! 】

Đinh đinh đinh đinh ——

Liên tiếp mười mấy âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai Lâm Ân.

Lâm Ân khụ khụ hai cái, rồi ngẩng đầu nâng chiếc kính một mắt của mình lên, mỉm cười nói: "Vị tiền bối này, xem ra bệnh của anh không nhẹ đâu nha."

Thân thể Hắc Lô lập tức chuyển thành cứng ngắc. Bởi vì ngay tại khoảnh khắc ngón tay Lâm Ân tiếp xúc đến cổ tay của gã, hoàn thành quá trình chẩn đoán bệnh kia, bản thân gã cũng cảm nhận được biến hóa dị thường xuất hiện bên trong thân thể mình.

Gã theo bản năng thử động đậy cổ tay của mình một chút.

Răng rắc ——

Giữa các đốt ngón tay trực tiếp vang lên âm thanh nứt vỡ giòn tan.

Bệnh tật!

Đột nhiên ánh mắt gã chuyển thành trống rỗng.

Rõ ràng là vừa rồi gã đã thiết lập các loại hiệu ứng phản nguyền rủa và bệnh tật trong cơ thể mình, nhưng vẫn bị "Chẩn đoán" ra bệnh trạng dị thường.

Thật hiển nhiên, tác dụng phản kích do gã bày ra hoàn toàn không bị kích động.

Ngay cả chiếc áo da có thể cắt giảm nguyền rủa và chú thuật quấy nhiễu trên diện rộng đang được gã mặc trên người, cũng không phát sinh bất cứ phản ứng gì.

Nói cách khác, Lâm Ân kia thật sự "Chẩn đoán" ra bệnh tật cho gã.

Mà không phải nguyền rủa hoặc quấy rối?

Nhưng... Điều này làm sao có thể?

Lúc này, ở sau lưng Hắc Lộ, dưới chiếc mặt nạ mỏ chim, biểu cảm trên mặt chấp hành giả đã chuyển thành một mảnh tái nhợt.

Bởi vì cảnh tượng gã vừa trông thấy! Chính là nguyền rủa.

Nhưng loại nguyền rủa kia không hề tác dụng lên mục tiêu chẩn đoán bệnh của Lâm Ân! Mà tác dụng lên chính hắn!

Nói chính xác hơn, loại nguyền rủa chợt lóe lên rồi biến mất tại thời điểm Lâm Ân tiến hành chẩn đoán bệnh cho Hắc Lô, đã ra tay can thiệp và bóp méo năng lực của hắn!

Lúc này, trước cái bàn kia, Lâm Ân chợt đứng lên, cầm cây bút lông chim nhanh chóng viết lên bản bút ký của mình, sau đó vừa bước đi thong thả vừa thì thầm: "Loãng xương, tăng sản xương, gãy xương, viêm khớp mức độ nặng, cốt tủy hoại tử nghiêm trọng..."

Hắn nâng khung kính mắt lên, nói: "Tuy anh là vong linh, nhưng ngay cả khi như vậy, anh cũng phải chú ý bảo dưỡng thân thể của chính mình, nhiều bệnh tật ác tính như vậy cùng phát sinh, sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ lớn tới thân thể khỏe mạnh của anh đó.”

Nói đến đây, hắn mỉm cười mà vươn tay tháo xuống chiếc bao tay của Hắc Lô, để lộ ra một vết rạn rõ ràng, vừa xuất hiện trên xương tay.

"Anh xem, đã tổn thương thành như vậy rồi, hiện tại anh còn cho rằng thân thể của mình không có vấn đề nữa không?"

Cũng không biết vì sao ở thời điểm này, nụ cười trên mặt Lâm Ân lại trở nên cực kỳ chói mắt.

"Vậy ư?" Hắc Lô sâu kín nói: "Lợi hại, đúng là tôi không ngờ, kể cả khi tôi đã bày ra phản nguyền rủa và phản bệnh tật, mà cậu vẫn có thể thần không biết quỷ không hay, trao cho tôi nhiều bệnh tật như vậy."

"Mang đến thống khổ và bệnh tật cho người khác, thật sự có thể làm cậu vui vẻ ư?"

Nghe được câu nói này, nụ cười tươi trên mặt Lâm Ân lập tức đông cứng tại chỗ.

Trong nháy mắt, hoàn cảnh xung quanh đã trở nên im lặng.

Ngón tay Lâm Ân đang đặt lên xương tay của Hắc Lô khẽ vuốt ve một cái, móng tay ma sát cùng xương cốt phát ra tiếng vang “Soạt soạt”, làm người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tĩnh mịch lan tràn.

"Rõ ràng đây là bệnh tật của bản thân anh." Giọng nói của Lâm Ân thoáng truyền đến từ bên trong cái bóng dưới trán, lộ ra hai mắt màu huyết hồng (Có thể hiểu là hắn đang cúi đầu khiến cho nửa mặt dưới chìm trong bóng tối).

"Rõ ràng là tôi phát hiện bệnh trạng cho anh."

"Rõ ràng là tôi tìm được nguyên nhân bệnh tật giùm anh."

"Nhưng thái độ của anh, thực sự làm tôi vô cùng chán ghét."

Răng rắc —— Cùng thời điểm này, xương tay của Hắc Lô lập tức bị ngón tay của Lâm Ân ấn xuống, tạo thành một lỗ thủng rõ nét.

"Cậu đang làm cái gì vậy?" Chấp hành giả hét lớn một tiếng.

Ngay lập tức, ngón tay dài sắc bén của gã trực tiếp đâm về phía cổ tay Lâm Ân.

Lâm Ân nhanh chóng thu hồi bàn tay của mình về, nụ cười tươi trên mặt càng trở nên xán lạn, hắn giơ tay lên nói: "À, thật có lỗi, đây chỉ là một sự cố nho nhỏ mà thôi, mong anh đừng để ý."

Đột nhiên, giống như thời gian vừa ngưng đọng lại, khiến cho nụ cười tươi trên mặt hắn đứng hình tại chỗ, hệt như một bức tranh.

Sau đó, tựa như Lâm Ân có chút buồn ngủ, hắn nhanh chóng thu lại biểu cảm vừa rồi, và cau mày xoa xoa huyệt Thái Dương, phảng phất như trong mắt vừa lóe lên một tia kinh ngạc.

"Ngại quá, hình như vừa rồi tôi có chút... Không thích hợp, có thể do tinh thần lực tiêu hao quá độ rồi. Rất xin lỗi vì đã làm tổn thương tới anh."

"Tiền bối, anh không sao chứ?" Hắn nghiêm túc hỏi han.

Hắc Lô khàn khàn nói: "Tôi không sao."

"Vậy ư! Không sao là tốt rồi, tôi thực sự xin lỗi vì hành vi lúc trước của mình."

Đột nhiên gương mặt Lâm Ân lại không một dấu hiệu mà khôi phục lại biểu cảm lúc trước, chỉ thấy hắn chập hai tay làm một, rồi mỉm cười mà cúi thấp đầu xuống.

Chỉ là… rõ ràng hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy càng khiến người ta cảm thấy khó chịu và hỗn loạn.

Bình Luận (0)
Comment