Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 338 - Chương 338: Chúng Ta Cần Chữa Trị Cho Hắn!

Chương 338: Chúng Ta Cần Chữa Trị Cho Hắn! Chương 338: Chúng Ta Cần Chữa Trị Cho Hắn!

"Có khả năng tôi thật sự có chút buồn ngủ."

Sau đó, hắn dùng lực mà mở to mắt con ngươi, lại mỉm cười lấy ra một bình nhỏ dược tề từ trong lòng, ngẩng đầu lên, nhanh chóng tra thuốc nhỏ mắt vào bên trong hốc mắt, hệt như làm vậy có thể giúp hắn tạm thời giảm bớt mệt nhọc.

Nhưng rất nhanh, sự biến hóa trên nét mặt và nụ cười tươi kia đã làm trong lòng chấp hành giả không ngừng run rẩy.

Không thích hợp!

Loại tình huống bất thường này, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng!

So với những lần chẩn đoán bệnh trước đó, hắn càng ngày càng trở nên quái dị.

Vào thời điểm này, giọng nói khàn khàn của Hắc Lô lại một lần nữa vang lên trong đầu gã.

"Phản kích đã bày ra từ trước không có hiệu lực! Tôi lại trúng chiêu rồi, còn anh vừa nãy anh có nhìn ra điểm gì hay không?"

Ánh mắt chấp hành giả trở nên nặng nề, gã lập tức thu hồi ánh mắt, nhanh chóng nói cho Hắc Lô biết toàn bộ tình huống bản thân vừa trông thấy, cũng chính là bóng dáng thằng hề chợt lóe lên rồi biến mất tại thời điểm Lâm Ân chẩn đoán bệnh kia.

Hắc Lô có chút do dự nói: "Anh muốn nói, loại nguyền rủa trong cơ thể hắn vốn không phải là nguyên nhân gây nên bệnh tật cho tôi, mà chính nó đã bóp méo phương thức chẩn đoán bệnh của hắn, khiến cho quá trình chẩn đoán bệnh bình thường, biến thành trao cho bệnh tật?"

Chấp hành giả nhíu mày nói: "Đây là những gì tôi suy đoán, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa..."

"Ở lần đầu tiên tôi tiếp xúc với hắn, lực lượng của loại nguyền rủa trong cơ thể hắn còn khá nhỏ, không hề lớn mạnh như hiện nay. Hơn nữa, chẳng những lực lượng của nguyên rủa tăng mạnh, mà tính cách của hắn cũng thay đổi, trở nên càng ngày càng cố chấp."

Hồn hỏa trong mắt Hắc Lô không ngừng lấp lóe, gã lại do dự hồi lâu mới nói: “Anh đang hoài nghi, mỗi lần hắn sử dụng năng lực chẩn đoán bệnh, đều sẽ làm cho loại nguyền rủa trong cơ thể kia gây ảnh hưởng càng ngày càng nặng nề hơn cho hắn? Thậm chí loại ảnh hưởng này không chỉ tác động tới năng lực của hắn, thậm chí, nó còn biến đổi cả... Nhận thức của hắn nữa?"

Chấp hành giả không nói gì.

Nhưng hàng chân mày vừa nhíu chặt hơn một chút.

Đúng vậy.

Đúng là gã đang hoài nghi về chuyện này.

Bởi vì vừa rồi, rõ ràng là thiếu niên này có dục vọng muốn làm thương tổn tới Hắc Lô. Loại biểu hiện của hiện tại, so với biểu hiện của hắn lúc trước kia, tuyệt đối là một trời một vực.

Nói cách khác, gã cảm nhận được, một loại biến hóa nào đó đang lặng lẽ phát sinh trong cơ thể nhóc con nhân loại kia.

Ánh mắt chấp hành giả gắt gao nhìn chằm chằm vào dấu tay lõm xuống trên xương tay của Hắc Lô.

Không có nguyên nhân.

Đó là thương tổn không có nguyên nhân.

Hơn nữa, nụ cười tươi vừa nãy của hắn còn phát ra ý tứ trêu tức và mua vui, cực kỳ rõ ràng.

"Hắc Lô trưởng quan, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chấp hành giả thầm hỏi trong đầu.

Hắc Lô khàn khàn nói: "Để tôi ổn định lại hắn trước, còn cậu lập tức đi trị liệu cho Độ Nha, sau đó nói rõ tình huống cụ thể cho anh ấy nghe, nếu có thể, chúng ta cần tiến hành một lần trị liệu cho thanh niên này!"

"Nhưng trước mắt chúng ta còn không chưa rõ rốt cuộc là thứ nguyền rủa trong cơ thể hắn kia thuộc về loại hình gì, cho nên nhất định phải hành động cực kỳ thận trọng!"

Chấp hành giả lại liếc mắt nhìn Lâm Ân phía xa xa một cái thật sâu, nói: "Tôi đi đây, trưởng quan, anh nhất định phải cẩn thận."

Lại nói, chấp hành giả cũng không lo lắng về trạng thái của của Hắc Lô.

Bởi vì đối phương là vong linh.

Mà đối với vong linh, thân thể cũng chỉ là một bộ thể xác có thể tùy thời thay mới.

Nói xong, gã lập tức xoay người, thân thể giống như quỷ mị, trực tiếp biến mất trong mảnh sương mù dày đặc.

Mà Hắc Lô lại giống như một bức tượng điêu khắc, lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, nhìn về phía thiếu niên đang tra thuốc nhỏ mắt đằng xa kia.

Giống như đã chú ý tới tình huống nơi này, Lâm Ân nhanh chóng đi tới, ngồi xuống trước bàn, dùng sức xoa xoa hốc mắt, vừa không ngừng nhỏ dược tề vừa nói: "Tiền bối, đồng bạn kia của anh đâu?"

Hắc Lô khàn khàn nói: "Anh ấy đi về chăm sóc bác sĩ vừa bị cậu chẩn đoán ra bệnh kia rồi, rất nhanh sẽ trở lại."

Lâm Ân xoa huyệt Thái Dương nói: "Còn anh thì vẫn cho rằng chính tôi đã trao bệnh tật cho anh?"

Hắc Lô sâu kín nói: "Không, lúc trước chỉ là tôi quá mau miệng mà thôi, hiện giờ ngẫm lại mới thấy, cậu đúng là một bác sĩ vô cùng xuất sắc. Cũng nhờ năng lực chẩn đoán bệnh của cậu, mới có thể phát hiện ra rất nhiều những căn bệnh hiểm nghèo vốn tồn tại bên trong cơ thể tôi."

Nụ cười tươi trên mặt Lâm Ân lập tức rạng rỡ hơn hẳn.

"Có thể nghe được lời nói tán thành và thấu hiểu của anh thật là tốt. Tôi cứ nghĩ rằng anh cũng gian ngoan mất linh giống hai người trước đó chứ?"

"Những Dạ Y khác đâu rồi? Khi nào thì bọn họ đến?"

Hắc Lô khàn khàn nói: "Bọn họ đang trên đường đến đây, nếu có thể, bọn họ cũng rất nguyện ý nhờ cậu chẩn đoán bệnh cho bọn họ một phen."

"Vậy thì thật tốt quá." Lâm Ân xoa xoa con mắt, ý cười dạt dào.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Mười phút sau.

Lâm Ân ngồi lên ghế dựa, vẫn đang dùng lực nhỏ dược tề xuống hai mắt mình.

Nhưng so sánh với trước đó, động tác hiện giờ của hắn đã trở nên gấp gáp hơn nhiều, khiến người bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy, lượng lớn thuốc nhỏ chảy dọc theo gò má của hắn, nhỏ xuống dưới.

Hắc Lô khàn khàn nói: "Tôi cảm thấy trạng thái của cậu không được tốt lắm."

Lâm Ân cúi thấp đầu, hai mắt bởi vì nhỏ quá nhiều dược tề mà ngập đầy tơ máu, hai dòng nước thuốc trong suốt chảy xuôi trên mặt, nhưng kể cả khi như vậy, khóe miệng hắn vẫn nhếch lên, để lộ ra nụ cười tươi kinh dị.

"Tôi có cảm giác mình đã sinh bệnh rồi, bởi vì tôi cực kỳ buồn ngủ, lại vô cùng nóng ruột."

Hắn lập tức vung vẩy tay phải, vang lên một tiếng "Ca ca", rồi đặt tay lên trán mình.

Hắc Lô khàn khàn nói: "Cậu đang nóng ruột về chuyện gì?"

Lâm Ân dùng sức xoa xoa hốc mắt của mình, nói: "Trên đời này còn quá nhiều người bệnh cần cứu chữa, tôi cảm thấy mình còn ở lại chỗ này chính là đang lãng phí thời gian. Bởi vì tôi nên làm cho càng nhiều người biết bản thân bọn họ đã sinh bệnh hơn."

"Có bệnh thì phải chữa, bọn họ cần tìm bác sĩ, như anh chẳng hạn. Tuy vậy, bản thân anh chính là bác sĩ, anh hoàn toàn có thể tự mình chữa bệnh, nhưng người khác lại không."

Bình Luận (0)
Comment