Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Mặt Nạ Thằng Hề!!!

Chương 350: Mặt Nạ Thằng Hề!!! Chương 350: Mặt Nạ Thằng Hề!!!

Đột nhiên Lâm Ân xoay người lại, rồi ngay một khắc khi cái bóng chuẩn bị quay trở lại thân thể hắn, hắn dứt khoát đâm một mâu, ghim thẳng vào trong ngực nó, đóng đinh cái bóng kia xuống đất.

Bùm bùm ——

Điện lưu cuồn cuộn cùng với lực lượng thần thánh thổi quét qua, nhanh chóng leo lên cái bóng nọ, khiến cho nó không ngừng phát ra những tiếng rít gào thê lương thảm thiết.

"Không có khả năng! Không có khả năng! Rõ ràng ta… rõ ràng ta đã gần như thay thế được ngươi rồi!"

Cái bóng thằng hề màu đen kia dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Ân, nó tuyệt đối không ngờ, tuyệt đối không ngờ hắn lại có thể... lại có thể làm được như vậy...

Từ bên trong vùng bóng mờ dưới trán, lập tức truyền đến giọng nói trầm thấp của Lâm Ân. "Ngươi có làm gì cũng không thể giết người được..."

Cái bóng thằng hề màu đen kia lập tức run rẩy nhìn hắn.

"Ngươi vốn là cái bóng được phóng đại từ bên trong tâm lý của ta, vậy hẳn là ngươi cũng hiểu được..."

Lâm Ân chậm rãi mở to đôi mắt sâu lắng kia, khẩu súng lục trong tay hắn lại từ từ nâng lên, nhắm thẳng vào mi tâm cái bóng, tinh thần lực cuồn cuộn dần dần ngưng tụ ra những viên đạn bên trong ổ quay của khẩu súng.

Quầng sáng đến từ năng lực xóa bỏ nguyền rủa nhanh chóng tản ra, sau đó cuồn cuộn tụ tập lại phía trên khẩu súng lục trên tay hắn.

"Lâm Ân ta dù có tàn khốc đến mấy... cũng tuyệt đối không lạm sát người vô tội..."

"Ta sẽ không bỏ qua cho những kẻ nào làm ta cảm nhận được bọn họ xấu xa, nhưng ta cũng sẽ không giết chóc những người bản thân cho là tốt đẹp."

"Chỉ từ điểm này thôi..."

"Ngươi đã không thể thay thế được ta rồi."

Cái bóng thằng hề màu đen kia run rẩy đưa mắt nhìn cậu thiếu niên đang bình tĩnh mà chăm chú nhìn xuống mình, nhìn nó dần dần bị vầng sáng màu trắng kia lấp đầy hai mắt.

Đột nhiên cái bóng thằng hề màu đen lại điên cuồng mở miệng rít gào một tiếng, rồi dồn sức muốn một lần nữa quay trở về thân thể Lâm Ân.

"Không!"

Phanh ——

Lâm Ân bình tĩnh kéo cò súng. Luồng khói đen cuồn cuộn từ bên trong họng súng lan tràn ra ngoài.

Từng viên đạn thần thánh lần lượt bắn thẳng vào trán thằng hề.

Cuồng phong thổi quét, cả quảng trường vẫn chìm trong một mảnh bình tĩnh.

Cái bóng thằng hề màu đen nọ vẫn dùng ánh mắt trống rỗng mà chăm chú nhìn vào Lâm Ân, nhưng bóng dáng tối đen của nó lại từng chút từng chút một bị luồng ánh sáng trắng tinh đến chói mắt trên người thanh tẩy, rồi dần dần tiêu tán.

【 đinh! Ngươi ghi chép nguyền rủa: Chú Hề Khóc Lóc (hỗn loạn)】

【 đinh! Ngươi hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng đặc thù: Tự ta, nhận được khen thưởng nhiệm vụ: Tinh thần lực vĩnh viễn gia tăng 10%, cường độ linh hồn vĩnh viễn gia tăng 10%, khen thưởng đặc thù cấp truyền thuyết: Mặt Nạ Thằng Hề 】

【 Mặt Nạ Thằng Hề 】

【 loại hình 】: Vật bị nguyền rủa

【 năng lực 】: đề cao nhanh nhẹn và linh hoạt trên diện rộng.

【 giới thiệu 】: Ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ chú hề kia là đang mỉm cười hay đang khóc lóc, ngươi cũng vĩnh viễn không nhìn thấy trái tim bên dưới lớp mặt nạ kia rốt cuộc là thiện lương hay là tà ác, nhưng tại khoảnh khắc ngươi đeo chiếc mặt nạ ấy lên, ngươi sẽ trở thành một thằng hề luôn cười gằn độc ác trên sân khấu.

【 đặc thù 】: Có thể thăng cấp

Lâm Ân bình tĩnh cất khẩu súng trên tay đi, rồi quay đầu, nhìn về phía Độ Nha vẫn còn ngã ngồi dưới đất. Hắn vươn tay về phía gã, bình tĩnh nói: "Cám ơn anh, anh xứng đáng là một Dạ Y chân chính."

Độ Nha vươn tay ôm lấy miệng vết thương dữ tợn trên ngực, dùng sức ho khan một tiếng rồi thở dốc nói: "Cậu lại có thể tự mình thoát khỏi... thứ nguyền rủa kia?"

Lâm Ân không vội trả lời gã, chỉ một mực bình tĩnh đứng ở nơi đó, một cơn gió mạnh thổi qua, vù vù cuốn đi khung cảnh thê lương đầy đất.

Đúng là thứ nguyền rủa này phát tác quá nhanh, khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng.

Mà chờ tới khi hắn chân chính ý thức được mức độ ảnh hưởng nặng nề của Chú Hề Khóc Lóc đối với mình, loại nguyền rủa ấy đã nhanh chóng bóp méo nhận thức của hắn rồi.

Thậm chí loại ảnh hưởng này, còn nhanh hơn những gì hắn từng suy đoán, thật hiển nhiên, một khi loại nguyền rủa này phát tác, nó sẽ xâm lấn, ăn mòn cực kỳ nhanh chóng, cực kỳ mạnh mẽ.

Thậm chí, trong đoạn thời gian đó, từng có một lần hắn đã cho rằng, thứ kia chính là bản thân. Cũng giống như một người bất bình thường, vĩnh viễn sẽ không nhận ra bản thân mình bất bình thường vậy.

Hắn cho rằng bản thân mình thật sự... Phát điên rồi.

"Nếu không phải hắn đã làm trái với điểm mấu chốt trong lòng tôi, phỏng chừng tôi cũng rất khó ý thức được sự bất thường của bản thân." Lâm Ân hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng nói: "Bởi vì bất kể như thế nào, ít nhất... Tôi cũng không thể giết người được."

Nhóm người chung quanh đưa ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên này, giống như hết thảy những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng kỳ lạ ác liệt vậy.

Gió nhẹ thổi tới.

Mọi người đưa mắt nhìn đống máu thịt đã bể nát tan tành, đang không ngừng héo rút, vương vãi khắp nơi trên quảng trường, lại nhìn chiếc chén thánh dưới đất, cứ như vậy mà suy nghĩ đến xuất thần.

Nhưng trong lúc mơ mơ hồ hồ ấy, dường như vừa có một âm thanh xa lạ vang lên. Nó rất mỏng manh, rất mờ mịt, như thể đó chỉ là ảo giác mà thôi.

【 đinh! Độ phục hồi của ngươi: 3%】

Phía trên quảng trường, Lâm Ân nghiêm túc vươn tay về phía Độ Nha, nói: "Lại phải xin lỗi anh thêm một lần nữa rồi, Độ Nha tiên sinh, không cần biết như thế nào, tôi cũng mang đến rất nhiều phiền toái cho anh và mọi người ở nơi đây rồi. Tôi nhất định sẽ cố gắng bù đắp lại những sai lầm bản thân đã mắc. Mong anh hãy tin tưởng tôi."

Ngay tại khu quảng trường trống trải ấy, Lâm Ân dạng chân, đứng ở trước mặt Độ Nha. Trên gương mặt đẹp trai của hắn mang theo vẻ hối lỗi nồng đậm, ánh mắt chân thành vươn tay về phía Độ Nha, hi vọng có thể nhận được một lời tha thứ.

Độ Nha hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, nói: "Cậu không cảm thấy hình tượng hiện tại của mình đã trở nên tuấn tú quá mức rồi sao?"

Lâm Ân ngẩn ra, lập tức theo bản năng mà xoa xoa hai má, nói: "Có ư?"

Bình Luận (0)
Comment