Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 351: Tôi Không Cảm Thấy Quá Mức Xấu Hổ Đâu!!!

Chương 351: Tôi Không Cảm Thấy Quá Mức Xấu Hổ Đâu!!! Chương 351: Tôi Không Cảm Thấy Quá Mức Xấu Hổ Đâu!!!

Độ Nha nhắm mắt lại, huyệt Thái Dương giật giật, nói: "Tôi hỏi cậu, cậu trần truồng với cái ‘gai’ thẳng tắp kia, đứng ngay trước mặt tôi, còn dạng chân, vươn tay tới, cậu đang định khoe vốn liếng hùng hậu của mình hả?"

"..."

Cả quảng trường vừa khôi phục một chút âm thanh, lại nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Dưới ngọn đèn dầu ảm đạm, cái bóng đổ về một phía của Lâm Ân kéo thật dài xuống đất, hình chiếu hệt như một chữ "Bốc" (卜).

Hắn chớp chớp mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía cư dân tiểu trấn, nhìn một nhóm người cả trai lẫn gái đang tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn cũng theo bản năng mà cúi đầu nhìn xuống.

"..."

"..."

Lâm Ân lập tức cười ha hả mà vươn tay gãi gãi đầu, nói: "Ây cha! Thật có lỗi thật có lỗi! Quần áo trên người tôi đều bị rách cả rồi, thực sự không cẩn thận mà để lộ vũ khí ra ngoài, ha hả ha hả. Nhưng cũng không có gì."

Lâm Ân ( ̄▽ ̄)/ dựng một ngón tay lên, nói: "Tôi không cảm thấy quá mức xấu hổ đâu."

"..."

Toàn bộ đám cư dân tiểu trấn đều ngây dại đứng nguyên nơi đó, nhìn chằm chằm vào tên Lâm Ân "không cảm thấy quá mức xấu hổ" kia.

Bọn họ cứ có cảm giác...

Sau khi hắn khôi phục lại bình thường, phong cách hành sự lập tức trở nên khác hẳn lúc trước!

Rõ ràng là lúc trước nhìn hắn cực kỳ khủng bố, còn đẹp trai đến điên cuồng nữa cơ!

Còn nữa, nếu bản thân ngươi không cảm thấy xấu hổ, thì ngươi nói ra làm quái gì?

Cứ như vậy, đám cư dân tiểu trấn đầy một bụng chửi rủa nhưng có chút ngại ngùng không dám phun ra, rốt cuộc tất cả đều khó xử mà khụ khụ hai tiếng, có chút mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn qua hướng khác.

Bọn họ cũng cảm thấy, mình cứ trố mắt nhìn thân thể trần truồng với cái ‘gai’ thẳng tắp của người ta như vậy, cũng không được tốt cho lắm.

(Vậy đó, nếu bản thân chính chủ không ngại thì kẻ ngại sẽ là đám người xung quanh!)

Đương nhiên, không thể tránh khỏi tình huống bất ngờ, đó là thi thoảng vẫn có mấy em gái bất cẩn mà liếc nhìn, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng, xấu hổ quay đi.

"Ngượng ngùng, Độ Nha tiên sinh à, mong anh chờ tôi hai phút. Tôi đi mượn cái quần mặc vào. Anh cứ an tâm một chút chớ nóng vội." Lâm Ân nghiêm túc nhìn về phía Độ Nha, lộ ra một chút hài lòng không được đứng đắn cho lắm.

Ngay sau đó, hắn xoay người nhìn sang đám cư dân tiểu trấn đang cực kỳ mất tự nhiên và xấu hổ đằng kia.

"Các vị, xin hỏi..."

Lâm Ân khụ khụ hai cái, lộ ra vẻ mặt vui sướng dạt dào.

...

Vài phút sau, Lâm Ân nghiêm túc mặc một chiếc quần đùi trở về.

Không ai biết rốt cuộc là Lâm Ân đã mượn cái quần đùi ấy như thế nào, cũng không ai biết rốt cuộc là người nào đã tìm được một cái quần đùi trong khoảng thời gian ngắn như thế, rồi đưa cho hắn mượn.

Nhưng ở thời điểm, hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Độ Nha, bộ phận mấu chốt trên người đã được che đậy cực kỳ kín đáo.

"Thật có lỗi, Độ Nha tiên sinh." Lâm Ân nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh Độ Nha, rồi theo bản năng mà nâng chiếc kính một mắt không còn tồn tại nữa lên, nhìn miệng vết thương trước ngực gã, hốc mắt thoáng đỏ ửng, nghẹn ngào nói: "Vừa rồi tôi đã bắn anh nhiều phát như vậy, làm anh chảy nhiều máu đến nhường này, tôi... trong lòng tôi thực sự áy náy vô cùng."

Độ Nha nằm dưới đất, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhắm mắt nói: "Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu đi được xa đến mức nào thì đi xa đến mức ấy giùm tôi, nghe rõ chưa?"

Lâm Ân xoa xoa hốc mắt, lắc lắc đầu, có chút khó xử nói: "Nhưng trong lòng tôi thật sự rất áy náy mà, nếu cứ tùy tiện rời đi như vậy, tôi có cảm giác mình sẽ áy náy cả đời mất..."

Độ Nha lập tức ngưng thần, mở to mắt, tỏ vẻ chán ghét nói: "Vậy cậu muốn thế nào?"

Crack——

Lâm Ân mở chốt bảo hiểm của súng lục, sau đó nhắm thẳng vào ngực mình, lại nắm lấy tay Độ Nha, đặt lên khẩu súng ấy, nghiêm túc nói: "Nếu không anh cũng bắn tôi vài phát đi?"

Độ Nha nghe mà kinh ngạc không thôi, gã đưa mắt nhìn Hắc Lô phía xa xa, lại đưa mắt nhìn bãi đất trống bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Cậu có bệnh hả?"

Phanh ——

Một tiếng súng vang lên.

Một vũng máu lớn kinh người lập tức văng lên đầu Hắc Lô, dọa cho đám người chung quanh giật mình thon thót, tất cả đều chớp chớp mắt nhìn qua bên này.

Độ Nha kinh ngạc nhìn bàn tay Lâm Ân đang ấn ngón tay mình vào cò súng.

"Cái kia..."

Phanh ——

Lại một tiếng súng vang lên.

Vũng máu thứ hai trực tiếp làm Hắc Lô ướt như chuột lột.

Độ Nha kinh ngạc vô cùng, gã run rẩy nói: "Được rồi! Được rồi! Được rồi mà! Nhóc con, cậu đừng làm vậy nữa..."

Phanh ——

Phanh ——

Liên tục hai tiếng súng vang lên.

Cả đám người xung quanh đều lộ ra biểu cảm mắt chữ A mồm chữ O, đờ đẫn nhìn hai người bọn họ (꒪Д꒪).

Hắc Lô vừa trốn về phía xa xa, lập tức nhìn thân thể đầy máu của mình mà điên tiết hét lớn lên.

Độ Nha giật giật khóe miệng, đầu óc vang lên ong ong, hai mắt trống rỗng nhìn Lâm Ân, nói: "Tôi cảm thấy nhiêu đó là đủ lắm rồi, nếu cậu muốn được tôi tha thứ... Tôi... Tôi tha thứ cho cậu là được..."

Gã thực sự có cảm giác, khi ở trạng thái bình thường, tên nhân loại này còn điên hơn lúc dính nguyền rủa!!!

Sau khi nhận được lời tha thứ từ phía Độ Nha, Lâm Ân đã chịu mỉm cười, hắn lại theo thói quen, vươn tay tới, nâng chiếc kính một mắt không còn tồn tại lên, nói: "Cám ơn, cám ơn anh."

Nhưng … ngay tại thời điểm Độ Nha nghiến răng đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó, thì đột nhiên “Phù phù” —— Lâm Ân lại thẳng tắp ngã xuống bên người gã, hai mắt mở to, máu tươi từ trong ngực hắn chảy tràn ra đất.

Độ Nha kinh ngạc nằm yên tại chỗ, chăm chú nhìn thiếu niên vừa ngã xuống bên người mình.

Giống như đến tận thời điểm này, gã mới phát hiện ra…

Kỳ thật thiếu niên ấy đã sớm mỏi mệt, kiệt sức từ lâu rồi…

Kỳ thật, toàn bộ tổn thương do lời nguyền của thằng hề kia mang đến, vẫn do một mình hắn gánh vác…

Kỳ thật lồng ngực của hắn, đã sớm bị chính hắn, dùng khẩu súng trong tay mình bắn thành cái sàng rồi…

Chỉ là trước kia, hắn vẫn thể hiện cho mọi người thấy rằng bản thân là một tên quái vật bất tử, dù chịu tổn thương nặng nề đến mức nào vẫn không chết được, dù đã bị bắn thành cái sàng, vẫn mở miệng cười ha hả, còn không ngừng mở miệng giải thích và cảm ơn, giống như bản thân hoàn toàn không có việc gì...

Nhưng trên thực tế, hắn... đã rơi vào tình trạng hấp hối từ lâu rồi...

Bình Luận (0)
Comment