Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Thử Thách: Lựa Chọn Công Cụ!

Chương 362: Thử Thách: Lựa Chọn Công Cụ! Chương 362: Thử Thách: Lựa Chọn Công Cụ!

Dạ Y kia khàn khàn nói: "Những bệnh nhân này chính là mục tiêu cần trị liệu của mấy người, cũng là tiền bối của mấy người, mấy người có thể thoải mái buông tay mà trị liệu. Bọn họ sẽ chấm điểm năng lực giải phẫu cho mấy người, ngay trong quá trình mấy người giải phẫu cho bọn họ.”

Lâm Ân nhấc tay lên, tỏ vẻ muốn có ý kiến.

Dạ Y kia liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nói đi!"

Lâm Ân tiến tới một bước, nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Báo cáo giáo quan, xin hỏi bọn họ có sợ bị chúng tôi lỡ tay giết chết trong quá trình giải phẫu hay không? Ví dụ như không cẩn thận mà cắm một dao vào đầu chẳng hạn? Hết!"

"..."

"..."

Xung quanh lập tức chìm trong một mảnh yên tĩnh.

Dạ Y kia nhắm mắt nói: "Yên tâm, tiêu chuẩn y thuật của bọn họ vượt xa mấy người các cậu, mấy người không làm chết bọn họ được đâu. Hơn nữa những vị tiền bối kia của mấy người đều nguyện ý để đến chỉ điểm cho người mới, đương nhiên, tham gia nội dung khảo hạch này, bọn họ cũng nhận được phí hỗ trợ khá cao."

Lâm Ân gật đầu, thì ra là thế.

Đi ra ngoài sinh bệnh, sau đó tới nơi này được trị liệu miễn phí, còn có thể lấy rất nhiều tiền… Đúng là phần công tác khiến người ta thỏa mãn mà!

"Còn vấn đề gì không?" Dạ Y kia hét lớn.

"Không!" Mọi người cùng hô to.

Dạ Y kia búng tay thêm một lần nữa. Rất nhanh, cánh cửa chính sau lưng bọn họ lại chậm rãi mở ra.

Dạ Y phụ trách giám sát lập tức đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi thản nhiên nói: "Mấy người có hai phút để bước vào trong phòng, chọn lựa công cụ cho mình. Cứ yên tâm, bên trong không một món đồ nào là bình thường đâu, kế tiếp cần phải xem năng lực giải phẫu của mấy người ra sao rồi! Thời gian bắt đầu! Xuất phát!"

"Rõ!" Mọi người hô to.

Sau đó không nói hai lời, mười sinh vật hắc ám lập tức quay đầu, nhanh chóng chạy thẳng vào bên trong cánh cửa vừa được mở ra kia.

Rất nhanh, hai phút trôi qua như một cái chớp mắt.

Mười Dạ Y thực tập cũng lần lượt tìm thấy công cụ thích hợp cho chính mình, và bước ra bên ngoài.

Dạ Y phụ trách giám sát, thoáng liếc mắt nhìn bộ máy móc khôi lỗi trước mặt mình một cái.

【 một con dao gọt hoa quả 】

Không tệ.

Ngoại trừ dao giải phẫu, nó chính là công cụ giải phẫu tốt nhất.

Gã lập tức liếc nhìn công cụ của vong linh số hai.

【 mảnh xương 】

Gã gật đầu, tỏ ra khá là vừa lòng với sự lựa chọn này, sau đó lại chuyển ánh mắt, nhìn xuống loại công cụ đang nằm trong tay quỷ hút máu số 3.

【 lưỡi dao 】

Ừm, tuy thứ này hơi nhỏ một chút, nhưng nếu biết cách sử dụng, nó cũng là một loại công cụ giải phẫu không tệ.

Rất nhanh, gã lại quay đầu, nhìn thẳng vào tay lương y số bốn.

“Công cụ của cậu đâu?" Dạ Y kia do dự một chút, mới mở miệng hòi.

Lâm Ân nghiêm túc nói: "Ở đây mà!"

Xoẹt xoẹt —— xoẹt xoẹt ——Vừa trả lời xong, hắn đã cầm lấy cây cưa điện rỉ sắt đang đặt sau lưng mình, rồi “Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt” kéo dây, làm cây cưa điện cũ nát bắn ra một chuỗi hoa lửa, kèm theo khói đặc tối đen, cuồn cuộn phun ra ngoài.

Dạ Y kia: "!!!"

Bệnh nhân số bốn: "!!!"

Quan chủ khảo Dạ Y có chút sững sờ nhìn cây cưa điện rỉ sắt rõ ràng có thể tạo thành uốn ván cấp 10 trong tay hắn, nói: "Cậu lấy món đồ chơi này ở đâu vậy?"

Lâm Ân nghiêm túc nói: "Tôi tìm được nó trong góc phòng kia, sau khi thử một chút, cảm thấy có thể sử dụng được nên mới chuyển nó ra ngoài này."

Quan chủ khảo Dạ Y có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu khẳng định là mình muốn dùng món đồ chơi này để giải phẫu cho vị tiền bối kia?"

Lúc này, ở phía sau bọn họ, bệnh nhân nằm trên giường bệnh số bốn kia nghe mà gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh “Xoạt xoạt xoạt” tuôn ra, thấm ướt cả gối đầu, ngón tay út không ngừng run rẩy như mắc bệnh động kinh.

Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Báo cáo giáo quan! Một Dạ Y chân chính phải dùng hết thảy những công cụ bản thân có thể tìm được để cứu sống người khác, tại bất cứ hoàn cảnh nào!"

"Xin giáo quan cứ yên tâm! Cưa điện mổ bụng là một trong số những kỹ năng chuyên nghiệp của tôi! Tôi nhất định có thể xuất sắc hoàn thành ca giải phẫu cho vị giáo quan kia!" Lâm Ân đứng thẳng tắp, trực tiếp mở miệng hét lớn. Chỉ thấy tinh thần hắn cực kỳ phấn chấn, trong ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, còn cây cưa điện trên tay lại phát ra âm thanh “Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt” liên tục phun ra từng luồng khói đặc, xộc thẳng vào mũi người ta.

Có nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn chính là một thiếu niên vô cùng nhiệt huyết và xuất sắc.

Quan chủ khảo Dạ Y hít sâu một hơi, nói: "Cậu rất tự tin, cũng rất có dũng khí muốn khiêu chiến chính mình, điểm này rất đang để biểu dương, nhưng có một việc tôi phải muốn nói cho cậu biết..."

"Nội dung giải phẫu lần này của chúng ta không phải là mổ bụng, cũng không phải cắt chỉ, nó là một ca giải phẫu ít xâm lấn."

"Mà bệnh nhân cậu phụ trách đã được chẩn đoán là có mọc lên một số bào tử với đường kính chưa đến nửa cm trên tuyến tiền liệt, cậu xác định muốn dùng thứ to tướng này đến mổ cho đối phương?"

Quan chủ khảo Dạ Y nghiêm khắc hét lớn.

Bệnh nhân số bốn vừa nghe xong, lại không khỏi gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống, trong mắt tràn ngập sợ hãi và chờ mong nhìn về phía Lâm Ân. Thật hiển nhiên người này cũng không hi vọng hắn dùng thứ to tướng như vậy tới mổ cho mình.

Mà tất cả đám người bệnh xung quanh đều cười tủm tỉm, lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Lâm Ân suy nghĩ một lát, sau đó lại ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Báo cáo giáo quan! Anh đã nói, một Dạ Y chân chính nhất định phải thuần thục mà nắm giữ bất cứ loại công cụ nào dùng để cứu sống bệnh nhân!"

"Mà dưới một hoàn cảnh cực đoan nào đó, chúng ta cũng không thể tìm được quá nhiều công cụ để bản thân đắn đo lựa chọn. Bởi vậy tôi cho rằng, sử dụng cưa điện tiến hành giải phẫu ít xâm lấn cho bệnh nhân, cũng là một trong số những kỹ năng mà Dạ Y chúng ta cần nắm giữ!"

"Chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ người bệnh chỉ vì mình không tìm thấy dụng cụ thích hợp được! Đó là biểu hiện cực kỳ vô trách nhiệm! Tại thời điểm cần thiết, đừng nói là cưa điện, dù trong tay chỉ có một cái máy xay thịt có thể sử dụng được, cũng phải lấy ra sử dụng! Không có cơ hội, chúng ta tự đi sáng tạo cơ hội cho chính mình!"

"Tôi đã nói xong! Báo cáo hết!"

Bình Luận (0)
Comment