Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 399 - Chương 399: Cậu Dám Nói Không Phải???

Chương 399: Cậu Dám Nói Không Phải??? Chương 399: Cậu Dám Nói Không Phải???

Quan chủ khảo cũng bị hành động của Lâm Ân dọa cho trái tim run lên nhong nhóc, gã vừa vội vàng vừa run rẩy nhìn về phía vị nguyên huân kia, dè dặt nói: "Tiền bối ngài đừng để chuyện này ở trong lòng, khẳng định là cậu nhóc kia hoàn toàn không cố ý đâu. Chờ sau khi cậu ấy rời khỏi ảo cảnh, tôi nhất định sẽ tử tế dạy bảo cậu ấy một phen. Còn cái kia… ngài ngàn vạn lần đừng..."

Nhưng vị trung niên kia cũng vươn tay tới, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không để ý đến cái cốc đầu kia. Ông ấy chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu mình, dường như trong mắt còn mang theo một chút ý cười xen lẫn với nghi hoặc: "Không sao mà, người kia chỉ là một cái ấn ký của tôi thôi."

...

Cùng lúc đó, ở trong phòng học.

Trên mặt Uông Đào lộ vẻ kinh ngạc, cậu ấy vừa ôm đầu vừa đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Ân còn đang nhắm mắt, lặng lẽ đứng bên cạnh mình.

"Đột nhiên anh cốc đầu tôi như vậy là có chuyện gì chứ?"

Lâm Ân giơ nắm tay lộ rõ biểu tượng phẫn nộ "╬", hai mắt vẫn nhắm chặt, nói: "Tôi cảm thấy rất vui vì cậu có thể bước ra khỏi bóng ma trong quá khứ, nhưng vì sao cậu lại ngốc như vậy? Đúng là thứ ngốc nghếch mà!"

Tất cả mọi người bên ngoài nghe xong mấy câu này, mà hai mắt đờ đẫn (꒪Д꒪), cẳng chân cũng trở nên mềm nhũn mất rồi.

Lâm Ân trực tiếp chỉ vào bóng dáng cô bé đang ngồi dãy trước kia, bàn tay khẽ nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Đừng có chỉ một mực ngồi ở phía xa xa mà nhìn người ta như vậy! Nếu cô ấy đã chuyển thế, còn lớn đến từng này rồi… nếu hiện giờ, cô ấy đã mở ra cuộc đời mới của mình, cũng đã trở thành một cô bé duyên dáng yêu kiều!"

"Vậy cậu đừng có một mực ôm nhớ nhung trong lòng, vĩnh viễn cũng không quên được như thế, hãy dũng cảm đứng lên theo đuổi cô ấy đi!"

"Hãy dùng tư thế đẹp trai nhất của mình, trực tiếp xuất hiện trước mặt cô ấy, rồi đi lên bắt chuyện, xin phương thức liên hệ, mời người ta đi xem phim, đi ăn một bữa cơm. Cậu đừng có nói với tôi rằng, cậu ở trong hiện thực, còn kém mấy khoản này hơn cả tôi nhé! Nếu thực sự là như vậy, thì coi như vừa rồi tôi chưa từng nói gì cả."

Uông Đào nghe những lời hắn nói mà ngây ngẩn cả người.

Vị trung niên bên ngoài kia cũng lập tức cứng đờ tại chỗ.

Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn hình ảnh bên trên, đều lộ ra biểu cảm mắt chữ A mồm chữ O (꒪Д꒪), một câu cũng nói không nên lời.

Lâm Ân nói xong, lại nghiêm túc ngồi xuống, nói: "Cho nên người anh em à, đừng bao giờ để lại tiếc nuối trong lòng mình, cứ nghe đại ca, nhất định sẽ đúng. Hơn nữa, cậu cũng thích cô nương nhà người ta đúng không?"

Uông Đào lập tức theo bản năng nhích người ra đằng sau chiếc ghế dựa một chút, ánh mắt đầy vẻ trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Lâm Ân, rồi đột nhiên, cậu ấy có chút điên tiết hét lớn lên: "Không có... Anh đừng có tùy tiện liên tưởng như vậy, cô ấy là một cô gái thiện lương, cho nên tôi hi vọng một kiếp này cô ấy có thể sống cuộc đời càng tốt hơn, chỉ... chỉ như vậy mà thôi!"

Lâm Ân không nói gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Uông Đào, cứ thế, nhìn cho đến khi cậu ấy lộ vẻ mặt ngượng ngập và khó xử, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, theo bản năng lại một lần nữa di chuyển vị trí của mình về phía sau, kéo giãn thêm khoảnh cách với hắn.

"Thực sự không có?" Lâm Ân do dự một chút, mới hỏi lại.

"Thật... Thật sự không có..." Uông Đào lúng túng nói.

Lâm Ân nheo mắt, rồi không chút do dự chỉ một ngón tay về phía cô bé đang ngồi dãy trước kia, nói: "Không đúng. Cậu đã nói, cảnh tượng này xuất hiện vốn không phải vì năng lực của tôi tác động, mà nó chính là một đoạn ký ức đẹp nhất vẫn luôn tồn tại trong lòng cậu."

Uông Đào vội vàng di chuyển ánh mắt, trốn tránh hắn, sau đó thở gấp nói: "Tôi... Tôi..."

Lâm Ân nâng kính mắt lên, nheo mắt nói: "Người anh em à, cậu nhất định phải nhìn thẳng vào nội tâm của mình nha! Cậu phải biết rằng, ở thời điểm trong lòng cậu cứ một mực nghĩ đến một cô gái nào đó, thì có nghĩa là cậu yêu rồi."

"Tuy anh đây còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, nhưng dù sao anh cũng là người từng trải. Hơn nữa anh nói thật, nếu khung cảnh hiện tại chính là một đoạn ký ức đẹp nhất trong lòng cậu được thể hiện ra bên ngoài, thì hiển nhiên, kể cả ở hiện tại, cô ấy vẫn là ánh trăng sáng trong lòng cậu."

Uông Đào nóng nảy, nói: "Không! Không có! Cái gì mà ánh trăng sáng chứ? Tôi... Tôi..."

Lâm Ân nheo mắt nói: "Cậu dám nói không phải?"

Uông Đào lập tức trở nên ngây dại, khóe môi khẽ giật giật, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

...

Mà ở bên ngoài, cả đám người xung quanh đều theo bản năng dùng ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu xen lẫn với ngơ ngác tò mò, nhìn về phía vị bát tự nguyên huân kia.

Tuy biểu cảm nghiêm túc vẫn còn nguyên trên mặt ông ấy, tựa như không hề có chút thay đổi nào, nhưng bọn họ vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy chòm râu kia vừa khẽ run rẩy một chút.

Bầu không khí xung quanh lập tức chuyển thành quỷ dị vô cùng.

Mà ở bên trong khung hình ảnh, Lâm Ân vẫn đang nheo mắt, nâng chiếc kính một mắt của mình lên, sau đó blah blah blah, liên tục dạy bảo đủ loại triết lý nhân sinh, thánh điển tình ái cho cậu thiếu niên bên cạnh mình.

Trong khi đó, đám người bên ngoài đang xem hình và dự thính, đều lộ vẻ mặt khó xử, thậm chí bọn họ còn khó xử đến mức đã dùng chân đào được ba phòng một sảnh rồi [1].

Hiển nhiên... Lâm Ân kia đã sớm quên sạch chuyện khảo hạch của mình rồi.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng.

Quan trọng là … nhân vật chính bên trong kịch bản nọ, đang có mặt ở bên ngoài, và một mực chứng kiến hết thảy những chuyện xảy ra bên trong kia.

Đây mới là chuyện khiến người khác khó xử và run rẩy nha!

Hơn nữa bọn họ đều nghe ông ấy nói rồi, cậu thiếu niên kia chính là một tia ấn ký do chính ông ấy để lại bên trong này.

Nói cách khác, mấy lời tên ngốc số 4 đang blah blah nói kia, cứ tưởng là nói với ảo ảnh trong phòng, nhưng trên thực tế, hắn lại đang trực tiếp nói với vị bát tự nguyên huân này.

-----------------

[1] : “dùng chân đào được ba phòng một sảnh” chỉ người nào đó đang cực kỳ khó xử hoặc xấu hổ. Phải biết rằng, ở thời điểm một người nào đó cực kỳ khẩn trương, xấu hổ hoặc khó xử, ngón chân của bọn họ sẽ vô thức siết chặt lại, giống như tư thế đào đất. Cảm xúc càng mạnh, đào được càng nhiều đất, bởi vậy mới có câu đùa là dùng chân đào được ba phòng một sảnh rồi (chứ không phải bọn họ thực sự đào được từng ấy đất đâu nhé) ^^!

Bình Luận (0)
Comment