Ở bên trong phòng học, Uông Đào đã bị Lâm Ân dồn tới tận góc tường, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, hít thở không thông (. ;゚;: 益:;゚;. ), cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc hắn ngừng lại.
Chỉ thấy Lâm Ân nheo mắt, cất giọng trong trẻo, nói: "Anh nói nhiều như vậy, hẳn là hiện giờ cậu đã hiểu rõ cả rồi? Tuy giữ ánh trăng sáng trong lòng thực sự tốt đẹp, nhưng giữ ánh trăng sáng ở bên người còn tốt đẹp hơn rất nhiều nha!"
"Cậu thực sự không muốn cùng cô ấy làm những chuyện như một người bình thường sẽ làm ư? Tưởng tượng nhé, cầm tay cô ấy ấy này, hôn nhẹ lên mặt cô ấy này, ôm một cái vào trong lòng này, rồi xa hơn là cho cô ấy một gia đình hạnh phúc, sau đó, để cậu tới bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này?"
"Được rồi, nói mấy cái này hơi bị xa một chút, chúng ta cứ lui một bước đi, chẳng lẽ cậu thật sự nguyện ý nhìn thấy ánh trăng sáng trong lòng mình bị người khác hôn nhẹ, ôm một cái, hoặc nâng lên cao cao?"
Uông Đào (. ;゚;: 益:;゚;. ) nhăn nhó ôm lấy đầu mình, nói: "Anh đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa mà!"
Lâm Ân nheo mắt, nói: "Chẳng lẽ anh đây nói không đúng sao? Cậu nên hiểu, bởi vì anh coi cậu là anh em của mình, nên mới nói cho cậu biết những điều này đó."
"Hơn nữa, ở nơi này vốn không có người ngoài."
Lâm Ân nói xong, chợt đưa mắt liếc nhìn xung quanh một cái, rồi lén lút vươn cổ tới, đè thấp giọng, mở miệng nói: "Quyết đoán ra tay, không lưu tiếc nuối. Ừm… có lẽ cậu còn chưa có kinh nghiệm về mặt này, để anh tỉ mỉ kể cho cậu nghe câu chuyện ăn sâu vào gỗ ba phân của thầy anh đi, là thân cùng tâm, linh cùng thịt..."
...
Bên ngoài, mọi người đang run rẩy ôm lấy đầu mình, nhìn tên ngốc trên khung hình kia vừa bắt đầu tiến hành một chuỗi thao tác mang tính đầu độc cực mạnh đối với cậu thiếu niên nọ.
Hơn nữa, lần này hắn không chỉ thao thao bất tuyệt truyền thụ kiến thức sách vở, hắn còn trực tiếp nêu ví dụ bằng hình tượng cực kỳ sinh động cho đối phương xem.
Hắn đang muốn chứng minh cho đối phương thấy được toàn bộ những chỗ tốt khi hai người ở cùng một chỗ với nhau, từ ý hợp tâm đầu, đến gắn bó không rời, cuối cùng là thể xác và tinh thần giao hội vào nhau, sáp sáp hai cái, sau đó là cảm tình thăng hoa...
(. ;゚;: 益:;゚;. )! !
Càng ngày càng quá đáng! Càng ngày càng không đi đúng hướng rồi!
Tới lúc này, biểu cảm trên gương mặt vị trung niên kia cũng dần dần thay đổi, dường như ngay cả một người như ông ấy cũng bị những lời nói và hành động ấy đánh sâu vào, đến mức không sao chịu nổi nữa.
Lúc này, trong mắt ông ấy cũng không khỏi mơ hồ lộ ra một chút lúng túng.
Cuối cùng, ông ấy quyết đoán đeo chiếc mặt nạ mỏ chim của mình lên mặt.
Hiển nhiên, không cần biết trong lòng ông ấy vững vàng, bình thản tới mức nào, cũng dần dần bị những lời nói không chút cố kỵ của Lâm Ân làm cho không chịu nổi nữa rồi.
Rốt cuộc, buổi diễn thuyết với những hình tượng vô cùng sinh động trên màn ảnh đã kết thúc.
Lâm Ân nghiêm túc vươn tay, vỗ vỗ bả vai Uông Đào, thân thiết hỏi: "Hiện giờ cậu đã hiểu rõ chưa? Nhất định phải nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình, nếu không, cậu vĩnh viễn cũng không thể chân chính tháo gỡ được khúc mắc đó đâu."
Uông Đào (. ;゚;: 益:;゚;. ) ôm đầu, nói: "Hiểu được rồi, anh... hiện giờ anh có thể đi được không?"
Lâm Ân liếc mắt nhìn bóng dáng cô bé đằng trước một cái, hào phóng nói: "Vậy cậu hãy đi chứng minh một chút đi, hẳn là hình tượng cô bé kia lúc này, chính là dáng vẻ đẹp nhất trong lòng cậu được mô phỏng lại? Nếu vậy thì mau đi thôi, mau qua đó bắt chuyện với cô ấy đi."
Uông Đào lập tức chấn động toàn thân.
Vị trung niên bên ngoài kia cũng gắt gao nắm chặt hai tay mình.
"Đến... Đến gần?" Uông Đào lại một lần nữa trốn tránh ánh mắt của Lâm Ân.
Lâm Ân nheo mắt nói: "Không phải cậu mới nói mình hiểu rồi sao? Không dám hả?"
Uông Đào nóng nảy, nói: "Vấn đề ở đây không phải là có dám hay không, chủ yếu là... là..."
Lâm Ân hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy, nhưng sau đó lại kiên nhẫn đứng lên, nheo mắt nói: "Đừng tự lấy cớ cho mình, vào thời điểm này, mọi lý do của cậu đều là giả dối. Cậu nhất định phải học cách đề cao độ dày của da mặt mình lên. Được, nếu cậu không dám đi..."
"Tôi sẽ đi!"
Nói xong, Lâm Ân nghiêm mặt, không chút do dự đã đi nhanh về phía trước.
Thấy một màn như vậy, Uông Đào lập tức trở nên nóng nảy, cậu ấy vội vàng lao lên, kéo Lâm Ân lại, nói: "Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì?"
Lâm Ân mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chiếc kính một mắt lên, chỉ cười cười mà không nói, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ cổ vũ và thúc giục đối phương.
Ánh mắt Uông Đào dao động ghê gớm, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng tới cuối cùng, cậu ấy cũng cố lấy hết dũng khí ra, gian nan tiến lên một bước nhỏ, đi về phía cô bé ấy.
Đúng rồi đó.
Lâm Ân ( ̄︶ ̄).
Nhất định phải lấy hết dũng khí ra nhé!
Lâm Ân mỉm cười nhìn cậu thiếu niên kia cúi đầu, gian nan tiến từng bước một về phía cô bé nọ.
Kỳ thật Lâm Ân chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, cô bé ấy chính là một trong những khúc mắc sâu nhất trong lòng cậu ấy, chẳng qua cậu ấy che giấu nó đủ sâu mà thôi.
Trên thực tế, cũng vì trong lòng cậu ấy vô cùng áy náy về chuyện của mình đã làm liên lụy tới người ta, nên mới không dám đối mặt với cô bé ấy mà thôi.
Thậm chí … kể cả khi đã biết đây chỉ là một đoạn ký ức trong lòng mình, cậu ấy cũng chỉ dám đứng từ xa xa nhìn về nơi ấy, mà không dám đi tới, chạm vào nỗi nhớ nhung kia.
Bởi vì đối với một thiếu niên từng giãy giụa không ngừng bên trong tuyệt vọng và hắc ám như Uông Đào, sự xuất hiện của ánh sáng, tất nhiên sẽ mang đến ấm áp cho bản thân, nhưng đồng dạng, nó cũng làm cậu ấy sợ hãi và tự ti khó mà vượt qua được.
Cho nên, thứ Lâm Ân muốn phá đi, chính là nó.
Chỉ khi dám chân chính đối diện với ánh trăng sáng trong lòng mình, bản thân cậu ấy mới đủ
Nếu đã hoàn thành một bước cứu chuộc tự ta, thì vì sao không dứt khoát thu gọn cái đuôi nát kia lại?