Bạch Dạ ngẩng đầu lên, đưa mắt quan sát khung trần trên đại sảnh, chậm rãi nói: "Nếu lúc ấy, khi nhận được chiếc chìa khóa kia, cậu lập tức lựa chọn rời khỏi, cậu vẫn có thể thông qua khảo hạch như bình thường. Bởi vì trên thực tế, gần như tất cả những Dạ Y thực tập từng vượt qua kịch bản Dạ Y của tôi, đều lựa chọn trực tiếp rời đi sau khi nhận được chìa khóa, kể cả người có lòng đồng cảm, sau khi đắn đo cân nhắc, do dự hồi lâu, bọn họ cũng sẽ lựa chọn rời đi."
"Bọn họ làm vậy cũng không sai, bởi vì đó thực sự chỉ là một kịch bản, dù cậu muốn thay đổi nó, cũng là vô ích, hiện thực sẽ không phát sinh biến hóa chỉ vì một kịch bản mô phỏng từ nó được điều chỉnh lại."
"Nhưng cậu vẫn làm."
Ông ấy đưa ánh mắt đầy vui mừng nhìn về phía Lâm Ân đối diện, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi chân thành tha thiết.
Lâm Ân nhìn ông ấy, trong lòng suy tư một thoáng, cuối cùng mới ngẩng đầu lên hỏi: "Ông đang muốn nói, có một vài thứ không nên bị đặt lên bàn cân để đong đếm, có đúng hay không?"
Bạch Dạ mỉm cười nói: "Đúng vậy, đây cũng là lý niệm cần phải có trên người Dạ Y được tôi coi trọng nhất."
"Dù bản thân đã biết có một số việc không hề mang lại một chút chỗ tốt gì cho mình, thậm chí có bắt tay vào làm cũng rất khó thay đổi được kết cục đã được định sẵn từ trước... Có điều, ngay cả thử một phen, cậu cũng không nguyện ý đi làm, thì làm sao cậu có thể biết được bản thân không thể thay đổi nó?"
Bởi vậy, ông ấy mới dứt khoát ngưng câu chuyện tại thời điểm này, để lại kết cục không trọn vẹn kia.
Mục đích chân chính của câu hỏi này, không phải là ngươi có năng lực giải quyết vấn đề hay không, mà là dưới tình huống như vậy, ngươi có quyết tâm trợ giúp bọn họ một phen hay không.
Điều ông ấy muốn nhìn, không phải kết quả, mà là lựa chọn.
Một bên là vài phút cuối cùng có liên quan đến kết quả khảo hạch của bản thân, nếu vượt quá thời gian, rất có thể bản thân sẽ thất bại…
Còn một bên là kết cục của kịch bản vốn được căn phòng ảo tưởng kia mô phỏng lại, sau khi mình rời đi, nó cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Lâm Ân xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Cho nên thái độ của tôi chính là thứ quyết định xem kết cục kia có được phát động hay không?"
Bạch Dạ mỉm cười nói: "Đúng vậy, nếu sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, cậu vẫn lựa chọn tiếp tục ở lại nơi đó, cung cấp sự trợ giúp cho nhân vật bên trong, đương nhiên cậu có thể phát động kết cục kia."
Lâm Ân hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Tôi hiểu, nghĩa là tôi đã hoàn thành cánh cửa ấy rồi? Hẳn là tôi vẫn còn tư cách tiếp tục tiến hành khảo hạch chứ?"
Bạch Dạ đưa mắt nhìn hắn, nở nụ nụ cười ý vị thâm sâu rồi lập tức đứng dậy.
Ngay tại thời điểm, Lâm Ân còn không rõ nguyên nhân, ông ấy chợt trịnh trọng vươn tay về phía hắn, mỉm cười nói: "Không, Lâm Ân, cậu không cần tiếp tục tiến hành khảo hạch nữa, bởi vì từ giờ trở đi, cậu đã là một Dạ Y chính thức rồi."
Lâm Ân kinh ngạc, trố mắt nhìn đối phương.
Bạch Dạ lại mỉm cười nói: "Đây là đặc quyền của tôi, chỉ cần ai đó có thể phát động kết cục kia, là tôi có quyền trực tiếp cho đối phương hoàn thành quá trình tấn chức này. Đương nhiên, tôi cung cấp một tư cách mà thôi, cậu có tiếp nhận hay không?"
Xung quanh tạm thời chìm trong yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Ân đã đứng lên, cầm lấy bàn tay kia, khóe miệng nhếch lên nói: "Vinh hạnh vô cùng."
...
Coi như tình huống này nằm ngoài dự liệu nhưng lại hợp tình hợp lý.
Sau khi chào tạm biệt những học viên kia và quan chủ khảo, Lâm Ân nhanh chóng đi theo Bạch Dạ rời khỏi đại sảnh thí luyện, một đường đi thẳng đến phía trước một tòa kiến trúc cao ngất, tọa lạc tại khu vực trung ương nhất của thành Hắc Dạ này.
Nhóm thủ vệ phía trước cánh cửa lớn kia, lập tức quỳ một gối xuống đất, hành lễ với Bạch Dạ. Sau đó, bọn họ lập tức mở cánh cửa thật lớn thấm đẫm phong cách tây huyễn kia ra.
"Chúng ta đi thôi, để tôi dẫn cậu đi gặp chủ mẫu của chúng ta." Bạch Dạ nhanh chóng dẫn theo Lâm Ân bước nhanh qua cánh cửa trước mặt, đi vào một thông đạo hướng thật sâu xuống phía dưới.
"Cũng không phải tất cả những Dạ Y vừa nhận được tư cách, đều có cơ hội gặp mặt chủ mẫu, nhưng cậu khác biệt. Theo tôi, sau khi gặp mặt chủ mẫu, cậu nhất định sẽ có được thu hoạch thật lớn."
Lâm Ân nhẹ gật đầu.
Hắn cũng biết được điều này từ trong miệng Độ Nha rồi.
Có vẻ như một vị thủ lĩnh của Dạ Y có xuất thân là Thiên Sứ Thần Thánh mười hai cánh của thượng giới.
Nói thật, đến thười khắc này, đột nhiên trong lòng Lâm Ân lại có chút khẩn trương.
Nói cho cùng, trước kia hắn chỉ mới nghe nói về loại sinh vật có tên là thiên sứ này ở trong truyền thuyết mà thôi, ai ngờ lại sắp được gặp người thật rồi.
"Đúng rồi." Đến đây, Lâm Ân chợt quay đầu, liếc mắt nhìn Bạch Dạ với mái tóc xám trắng trên đầu, nói: "Tôi muốn hỏi một chút, có phải ông chính là người điều khiển phiên bản thiếu niên Uông Đào trẻ tuổi vẫn một mực trao đổi với tôi, ở bên trong phòng học kia hay không?"
Bạch Dạ có chút giật mình, trong mắt không khỏi hiện lên một tia gượng gạo, nói: "Không phải... Đó chỉ là một cái ấn ký mà thôi, không phải tôi."
Lâm Ân do dự nói: "Nghĩa là ông đã nghe được toàn bộ những lời tôi nói rồi?"
Bạch Dạ xụ mặt, từ chối trả lời vấn đề này.
Lâm Ân do dự một chút, lại tiếp tục hỏi: "Vậy ông quyết định như thế nào?"
Khóe mắt Bạch Dật thoáng co rúm lại: "Quyết định cái gì?"
Lâm Ân nâng kính mắt lên, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là cưới ánh trăng sáng của ông rồi. Ông cũng nói cô bé ấy đã trưởng thành, chẳng lẽ ông thật sự không có một chút vương vấn nào sao? Hử?"
Bạch Dạ: "..."
"Mặc dù nói ra câu này có chút mạo phạm, nhưng đứng ở góc độ đồng tộc, tôi vẫn muốn kiến nghị ông hãy đi thử nghiệm một chút. Hơn nữa, không phải vừa nãy ông mới nói… Không cần để ý hành động đó của mình có thể thất bại hay không, chỉ cần bản thân muốn làm thì nhất định phải làm. Chẳng lẽ điều này không đúng?"
Bạch Dạ: "..."
"Cô ấy không dịu dàng sao? Không xinh đẹp sao? Không hoạt bát sao? Hay là không thuần khiết hả?"
Bạch Dạ: "..."
"Tôi nghĩ, hẳn là ông cũng không muốn nhìn thấy cô ấy bị người khác hôn nhẹ, ôm một cái, hoặc nâng lên cao cao đâu?"
(╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Made!
Không nhịn được, thiếu chút nữa là không nhịn được nữa rồi!