Lâm Ân kinh dị nói: "Hóa ra ở bên trong Thị Giới, Dạ Y cũng có sản nghiệp lớn như vậy?"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình ngẩng đầu, vỗ vỗ cánh chim, nói: "Đừng ngạc nhiên, tốc độ lưu thông tin tức ở bên trong Thị Giới là nhanh nhất, nếu muốn xây dựng nên một hệ thống quản lý và phương pháp truyền thông hiệu quả, Thị Giới chính là nơi không thể thiếu được."
Trong lòng Lâm Ân có chút rung động.
Hiển nhiên, Thị Giới cũng góp phần không nhỏ trong quá trình xây dựng tổ chức của Dạ Y.
Mà vị chủ mẫu này của hắn đã thâm nhập vào sâu bên trong thế giới hắc ám thật nhiều năm, đương nhiên bà ấy phải hiểu biết về thế giới này gấp mấy lần hắn rồi.
Hơn nữa, đối với một người có thân thể bị giới hạn như bà ấy, có thể tự do hoạt động bên trong Thị Giới, cũng coi như đã nhận được một chút an ủi.
Nghĩ đến đây, Lâm Ân ngẩng đầu, hướng về phía Thiên Sứ Treo Ngược Mình đang túm lấy cổ mình, hét lớn:
"Chủ mẫu, có một việc tôi vẫn chưa hiểu, ngài mới nói ngài là mối tình đầu của đại ca tôi, nhưng vì sao sau này, đại ca lại cưới bác gái Vu Thần? Vì sao hai người lại chia tay? Là tình cảm rạn nứt hả?"
"Tình cảm rạn nứt hả?"
"Rạn nứt hả?"
"Hả?"
Câu hỏi này không ngừng vang vọng trên không trung tòa thành Hắc Dạ tại Thị Giới.
Khiến cho toàn bộ những sinh vật đang hoạt động bên trong tòa thành đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, sau đó hoảng hốt nhìn thấy một vị Thánh Thiên Sứ mười hai cánh đang bay lượn trên không trung.
Cả đám Dạ Y lập tức quỳ một gối xuống đất, dùng đại lễ cao nhất đối với bóng dáng trên trời kia.
Mà ở trời cao, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Thiên Sứ Treo Ngược Mình cũng bị những lời nói vừa rồi của Lâm Ân trực tiếp phá vỡ, làm cho cảm xúc trong lòng ào ạt tuôn ra, không thể kiềm nén nổi nữa. Bà lập tức nổi giận, quát lên: "Ngươi gọi lớn tiếng như vậy làm gì?"
Lâm Ân hô lớn: "Tại vì gió bay lớn quá, nói nhỏ sợ ngài không nghe thấy!"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình cắn chặt hàm răng, nếu không phải người kia quen biết gia đình Thái Thản, bà ấy chỉ hận không thể trực tiếp ném hắn xuống đất, rồi bỏ đi.
Dù vậy, cục tức trong lòng cũng không sao nuốt xuống được, bà dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa, coi như không nghe thấy gì, gương mặt sầm xuống, lầm lì vỗ vỗ cánh chim, tiếp tục bay về phía trước.
Lâm Ân suy nghĩ một lát, lại hô lớn: "Chủ mẫu, rốt cuộc là nguyên nhân gì vậy?"
"Không biết!" Thiên Sứ Treo Ngược Mình thẹn quá hoá giận, ném cho hắn một ánh mắt mang hàm ý rõ ràng: "Ngươi dám hỏi thêm một câu nữa, ta sẽ giết ngươi", sau đó để cho hắn tự đi mà cảm nhận.
Lâm Ân gật đầu.
Rồi gần như chỉ nháy mắt sau đó, Lâm Ân đã nghĩ ra một vấn đề mang tính hiện thực nhất, cũng có khả năng phát sinh cao nhất, nhưng cũng là vấn đề bất bình thường nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Vấn đề này vô cùng khó lảng tránh.
Dù tình cảm có sâu nặng đến mức nào, nếu không thể giải quyết được vấn đề này, coi như mối quan hệ kia cũng khó mà kéo dài được quá lâu.
Nói cho cùng…
Lúc này, trong đầu hắn lập tức hiện ra hình thể của cái đầu Thái Thản ở thời điểm còn nguyên vẹn kia. Ừm… chiều cao cực kỳ lý tưởng, ít nhất đại ca của hắn cũng cao hơn một ngọn núi.
Sau đó, hắn lại ngẩng đầu, cẩn thận quan sát hình thể thiên sứ của chủ mẫu.
"..."
"..."
Đến đây, vẻ mặt Lâm Ân lập tức trở nên quái dị.
【 đinh! Độ hảo cảm của Thiên Sứ Treo Ngược Mình đối với ngươi -10】
【 đinh! Độ hảo cảm của Thiên Sứ Treo Ngược Mình đối với ngươi -10】
"Nếu ngươi dám nói ra những ý nghĩ và phán đoán dơ bẩn trong đầu mình, ta sẽ lập tức giết ngươi ngay."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, gân xanh trên huyệt Thái Dương lập tức “Ba ba ba” nhảy lên.
Cứng!
Cứng rồi!
Nắm tay cứng rồi!
Lâm Ân vội vàng gật đầu như trống bỏi, tỏ vẻ mình không hề hay biết chuyện gì.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn ném quách hắn xuống dưới. Rất nhanh sau đó, bà ấy đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi đáp xuống quảng trường trung tâm phía trên thành Hắc Dạ.
"Nhóm thuộc hạ bái kiến chủ mẫu." Phía trên quảng trường, từng bóng dáng hư ảo lập tức quỳ một gối xuống đất, hành lễ với Thiên Sứ Treo Ngược Mình.
"Đứng lên đi, ta muốn ra ngoài một chuyến, chuyện ở nơi này giao cho các ngươi." Thiên Sứ Treo Ngược Mình lạnh nhạt nói.
“Vâng thưa, chủ mẫu." Nhóm thủ vệ hư ảo trên quảng trường lập tức tôn kính đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại nhanh chóng trông thấy một thiếu niên đang đứng bên cạnh chủ mẫu của mình, cả đám không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì… có vẻ như thiếu niên này vừa đi theo chủ mẫu của bọn họ cùng đến đây. Hắn… hắn lại có thể tiếp xúc với chủ mẫu vĩ đại của bọn họ gần như thế?
Ngay lập tức, ánh mắt bọn họ đã rơi vào sáu đôi cánh sau lưng Lâm Ân, rồi lập tức kinh hoảng hô lên.
"Cánh ư?”
Tuy mấy thứ này không giống cánh thiên sứ, càng giống cánh gà nướng hơn… Còn rất thơm nữa, nhưng ở bên trong thành Hắc Dạ của bọn họ, vốn đã có quy định rõ ràng, bất cứ kẻ nào cũng không được thay đổi thân thể của mình thành hình dáng thiên sứ mười hai cánh, bởi vì trong mắt bọn họ, hành vi này chính là khinh nhờn chủ mẫu.
Bởi vì chủ mẫu của bọn họ vốn là Thiên Sứ Thần Thánh mười hai cánh chân chính!
Mà thiếu niên này chẳng những đã huyễn hóa ra mười hai cánh, còn có thể đi theo bên người chủ mẫu...
Ngay tức khắc, toàn thân bọn họ đều chấn động, trong đầu nhanh chóng hiện ra một ý tưởng cực kỳ đáng sợ…
Chẳng lẽ nói...
Thiếu niên này chính là... của chủ mẫu bọn họ.
Vừa nghĩ đến khả năng này, cả đám đã run rẩy toàn thân, vội vàng cúi cái đầu đang đổ mồ hôi lạnh của mình xuống.
Đúng vậy, vô cùng có khả năng, dù đối phương không phải con trai của ngài, cũng có thể là hậu duệ gì gì đó của chủ mẫu, có huyết thống thiên sứ trên người.
Chẳng trách! Chẳng trách!
Cứ như vậy, cả đám người không ngừng suy đoán.
Bên kia Thiên Sứ Treo Ngược Mình buông Lâm Ân xuống, nhắm mắt lại, nhưng vẫn thấy khóe mắt bà vừa giật giật hai cái, vội vàng lau đi một đống dầu mỡ đã bị mấy cái cánh của hắn dính lên cổ tay mình.
"Đi thôi." Thiên Sứ Treo Ngược Mình lạnh nhạt vung tay lên, ngẩng đầu, cùng với một vầng sáng nhạt phát ra từ đầu ngón tay bà, cánh cổng truyền tống khổng lồ trước mắt chậm rãi sáng lên.
"Nói cho ta biết số thứ tự của khu vực ấy, chúng ta đi tìm bọn họ."