【 Quảng trường Thị Giới số 544. 】
Cùng với ánh hào quang chớp động, bóng dáng Lâm Ân và Thiên Sứ Treo Ngược Mình chậm rãi xuất hiện phía trên quảng trường số 544 này.
Viên nhãn cầu khổng lồ trong mảnh trời cao hắc ám trên đỉnh đầu, không ngừng phun ra quang mang, chiếu rọi cả quảng trường biến thành một mảnh sáng rực.
Lâm Ân xoay người, nhìn vị thiên sứ đẹp đến rung động lòng người bên cạnh mình, tò mò hỏi: "Chủ mẫu, tuy tôi biết mình hỏi ra câu này cực kỳ không thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn biết, ngài trực tiếp đi gặp người một nhà đại ca tôi như vậy, thật sự không có vấn đề gì ư? Dù sao ngài cũng là mối tình đầu của đại ca mà..."
Gần như trong nháy mắt hỏi ra câu này, trong đầu Lâm Ân lập tức xuất hiện một đống kịch bản khổ tình [1] từng được xem ở địa cầu lúc trước.
Ví dụ như dũng giả đấu tiểu tam, nhân vật chính gặp lại mối tình đầu còn dang dở, sau đó người tiền nhiệm và đương nhiệm sẽ phát sinh những chuyện không thể không nói kia… Vân vân và mây mây.
Lâm Ân vô cùng hoài nghi, đợi sau khi mấy người đại ca đến đây, nơi này có thể biến thành một cái tu la tràng khủng bố hay không.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình hít sâu một hơi, cố kiềm nén xúc động muốn thẳng tay giết chết hắn vừa bùng lên trong lòng, bà liếc mắt nhìn hắn, hung hăng nói: "Neus ngươi còn dám nhắc đến từ "Mối tình đầu" này ở trước mặt ta, ngay bây giờ ta sẽ giết ngươi."
Lâm Ân lập tức im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau khi hai người bọn họ chờ đợi hơn mười phút, một vầng quang mang chợt lóe phía trên quảng trường Thị Giới.
Sau đó ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy mừng rỡ của Lâm Ân, hai hư ảnh cái đầu một lớn một nhỏ như ngọn núi, chậm rãi xuất hiện giữa ánh hào quang.
"Tiểu Tiểu! Thái Thản đại ca?" Gần như Lâm Ân chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hai bóng dáng quen thuộc kia.
Tiểu Tiểu lập tức nhảy khỏi vầng sáng, dùng ánh mắt ngây thơ đầy dấu chấm hỏi (? ? ? ) nhìn về phía bóng dáng quen thuộc xa xa kia, trong mắt đầy sao sáng, lệ nóng vòng quanh, giống như một đôi vợ chồng son xa cách lâu ngày mới gặp lại… Cô bé không chút suy nghĩ đã lao vụt qua.
"Ô ô —— bác sĩ ca ca —— Tiểu Tiểu rất nhớ anh—— " Tiểu Tiểu nước mắt giàn giụa (╥﹏╥), lập tức vươn hai nhánh xúc tu của mình lên, ôm lấy Lâm Ân, lại dùng khuôn mặt cọ cọ vào người hắn, biểu đạt tình cảm nhớ nhung khi xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Thật sự!
Từ sau khi tạm biệt bác sĩ ca ca, cô bé cứ ủ rũ mãi, ngoại trừ ngồi đếm mấy tảng đá kia, ăn cái gì cũng cảm thấy không ngon miệng.
Lâm Ân cười hì hì, lập tức vươn tay tới ôm lấy khuôn mặt của Tiểu Tiểu, nói: "Quả thật đã lâu không gặp, Tiểu Tiểu có ngoan ngoãn nghe lời hay không?"
Tiểu Tiểu (? ? ? ) nói: "Ô—— có, nhưng có bác sĩ ca ca ở gần—— Tiểu Tiểu sẽ càng nghe lời hơn —— "
Lâm Ân nghe câu này mà có cảm giác dở khóc dở cười, nhưng hắn còn chưa kịp nói câu gì, Tiểu Tiểu đã vội vàng vươn đầu lưỡi tới, tỏ vẻ vô cùng thân thiết mà “Sàn sạt sàn sạt”, liếm Lâm Ân,
? (? >? )? Trông gương mặt bé con kia vui vẻ như muốn nhảy lên vậy.
Mà ở một bên khác, cái đầu Thái Thản đang bặm khóe miệng, lộ vẻ dữ tợn vô cùng, hai mắt cứ chốc chốc lại hỗn loạn, chốc chốc lại thanh minh, hiển nhiên ông ấy vừa ăn cơm xong.
"Hiền tế —— ta nghe khuê nữ nói —— ngươi có chuyện quan trọng muốn tìm, rốt cuộc là..." Nhưng ông ấy còn chưa nói hết câu, ánh mắt đã nhanh chóng chú ý tới một vị thiên sứ mười hai cánh đang đứng ngay đối diện trên quảng trường, nheo mắt nhìn mình.
Ông —— Trong nháy mắt tiếp theo, cái đầu Thái Thản run lên, ánh mắt lập tức trở nên trống rỗng.
Lạch cạch ——
Lạch cạch ——
Thiên Sứ Treo Ngược Mình ôm ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, mười hai chiếc cánh chim khổng lồ sau lưng nhẹ nhàng đập, thân thể bà lập tức bay lên lơ lửng, chậm rãi tiến về phía đối phương.
"Ta còn cho rằng hắn đang gạt mình, không ngờ người nọ đúng là ngươi." Trên mặt Thiên Sứ Treo Ngược Mình lộ ra một nụ cười lạnh, hỏi: "Đã lâu không gặp, Chiến Thần các hạ của ta, gần đây ngươi có ổn hay không?"
Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh lập tức chuyển thành lạnh lùng, băng giá.
Lâm Ân nhanh chóng cảm nhận được một loại địch ý vô cùng mãnh liệt không ngừng lan tràn ra xung quanh. Hơn nữa, loại địch ý này không chỉ xuất phát từ trên người chủ mẫu, còn đồng thời lan đến từ trên người cái đầu Thái Thản.
Lâm Ân mở to hai mắt nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên dự cảm lúc trước vẫn phát sinh.
Nhưng… hẳn là chỗ này sẽ không diễn biến trở thành tu la tràng giống như tình tiết bên trong những vở kịch lúc trước đâu?
Không giống, hình như giữa bọn họ thật sự có một mối thâm cừu đại hận nào đó, hình như thế cục bắt đầu trở nên phức tạp hơn rồi.
Tiểu Tiểu đang ôm lấy Lâm Ân, có chút mờ mịt, tò mò nói: "—— Hình như——tôi đã trông thấy—— chị gái mọc cánh kia ở đâu rồi."
Chỉ là ký ức quá mức mơ hồ, có một chút ấn tượng nhưng không thể nhớ ra.
Phía trên quảng trường, cái đầu Thái Thản cũng chậm rãi nheo mắt lại, tâm trí đã nhanh chóng thoát khỏi cảm giác kinh ngạc ban đầu, quay về với bình tĩnh.
Ông ấy nhìn xuống vị thiên sứ thần thánh kia, lộ ra hàm răng sắc bén, nheo mắt nói: "Hóa ra là ngươi —— ngươi cũng rơi vào thế giới hắc ám này ——? Đúng là oan gia —— ngõ hẹp!"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay vén mái tóc vàng thật dài của mình, nói: "Đúng vậy, nhưng không có sa sút như ngươi, ta cũng không bị người khác chém bay đầu ở thời kỳ đỉnh phong nhất, càng không bị người nhục nhã ném xuống thế giới này như một đống rác rưởi."
Ngay khi nghe được lời châm chọc này, luồng hỏa diễm phẫn nộ lập tức bùng lên trong mắt cái đầu Thái Thản, nhưng lạ một điều là ông ấy không hề nổi giận, ngược lại, cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng là chó mà chê mèo lắm lông —— tốt xấu gì ta cũng kiên trì được tới cuối ——trong khi ta nghe nói—— các ngươi được xưng là 72 đại thế giới thần thánh, cũng bị giết xuyên qua —— e rằng đám chủ thần đều chết hết, chỉ còn lại một mình ngươi thôi?"
Sắc mặt Thiên Sứ Treo Ngược Mình lạnh xuống.
-----------------
[1] : kịch khổ tình thường tuyên dương những đức tính tốt đẹp truyền thống của người Trung Quốc là “trung hiếu lễ nghĩa”, nó đề xướng chuyện lấy “Nhẫn” lên làm đầu, phần lớn những nhân vật chính trong kịch bản đều có cuộc đời vô cùng thăng trầm, khổ ải, cuối cùng bọn họ thường lấy đức tính thiện lương, nhẫn nhịn và kiên cường của mình để hóa giải hết thảy khó khăn.