Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 434 - Chương 434: Ngươi Đã Hạ Độc Trong Đồ Uống! Đồ Đê Tiện!

Chương 434: Ngươi Đã Hạ Độc Trong Đồ Uống! Đồ Đê Tiện! Chương 434: Ngươi Đã Hạ Độc Trong Đồ Uống! Đồ Đê Tiện!

Mấy phút đồng hồ sau, bên trong một quán rượu thành Hắc Dạ.

Lâm Ân mở to đôi mắt cá chết của mình, ngồi trước cái bàn, nhìn Trái Trái đang ngồi đối diện, rõ ràng cô nàng này mặc trên người chiếc áo sơ mi rách của hắn, nhưng vẫn giậm chân lên ghế, hung hăng nhét từng cục thịt nướng to tướng vào tận sâu bên trong, ăn đến quanh miệng đều là dầu.

Mỗi lần cạp một tiếng thịt khác, cô ấy đều (▼ ヘ ▼) dùng sức mà nhai, khiến cho âm thanh “Nhoàm nhoàm nhoàm” vang lên to tướng, như thể, thứ cô ấy đang nhai vốn không phải thịt nướng, mà là cái đầu của hắn vậy.

"Ông chủ! Lại mang mười cái chân voi nướng cùng với hai bình rượu xái lên đây! Hắn trả tiền!"

Trái Trái (▼ ヘ ▼) với đôi mắt gườm gườm, cầm một cái xương to tướng, chỉ vào Lâm Ân đang ngồi đối diện, nhưng bởi vì thân hình cô ấy quá mức nhỏ xinh, khiến cho giọng nói chẳng thể hiện được một chút lực uy hiếp hay đặc tính hung hăng càn quấy nào, thậm chí nghe vào trong tai, còn thấy có chút ngây thơ, đáng yêu.

Lâm Ân khoát tay áo nhìn qua.

Vất vả lắm hắn mới đàm phán thành công, tạm thời ký kết được hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau với Trái Trái, còn cái giá cho nỗ lực này chính là thật nhiều tiền vàng cùng với đồ ăn ngon.

Nhưng thật hiển nhiên, dù đã chịu nhượng bộ, nhưng cơn phẫn nộ trong lòng Trái Trái vẫn chưa có dấu hiệu tiêu tan.

"Hiện giờ ngươi đã hài lòng hay chưa?" Lâm Ân mỉm cười nói: "Ta đã nói sẽ khao ngươi một bữa thật ngon, thì khẳng định là sẽ không nuốt lời. Đồ ăn này có thơm không nào? Ngay lúc cùng với Độ Nha tiên sinh đến đây, ta đã chú ý tới cửa tiệm này rồi."

"Hừ!" Trái Trái (▼ へ ▼ メ) với đôi mắt gườm gườm, trực tiếp quay đầu đi, hiển nhiên là vẫn giận dỗi rồi.

Cô ấy cầm một bình rượu lên, “ừng ực ừng ực” dốc thẳng vào trong miệng mình.

"Đó là rượu, không phải nước!" Lâm Ân nghiêm túc nói: "Ngươi đừng bắt chước người khác, sau đó tự mình gọi một đống ra đây! Ngươi đâu có biết uống rượu, không sợ say hả?"

Nói xong, Lâm Ân làm bộ muốn lao tới cướp lấy bình rượu kia, Trái Trái vừa nhác thấy hành động của hắn đã “Soạt” một tiếng ôm chặt lấy bình rượu ấy vào trong lòng.

"Không phải ngươi đã nói sẽ cho ta ăn uống thoải mái sao? Thế nào? Cái đầu ngu ngốc kia, ngươi định lật lọng đó hả?” Trái Trái nổi giận ôm bình rượu nhìn chằm chằm vào hắn.

Lâm Ân bất đắc dĩ xòe hai tay ra, nói: "Không đâu. Được rồi, ngươi muốn uống thì cứ uống đi."

Trái Trái nổi giận, lập tức há miệng, “Ừng ực ừng ực” tiếp tục dốc rượu trong bình vào miệng mình.

Tuy thứ này chẳng ngon chút nào, nhưng nó đắt.

Còn là đắt muốn chết luôn!

Đúng vậy! Suy nghĩ của Trái Trái đơn giản lắm, nếu cô ấy đã không làm gì được hắn, thì cứ dứt khoát ăn thứ sang nhất, uống thứ đắt nhất, dùng đòn đánh thẳng vào túi tiền để hung hăng mà đả kích loại khí thế kiêu ngạo của tên kia một chút!

Lại dám biến bản cô nương thành thứ thân thể tà ác kiểu này, đúng là khinh bản tay trái đến quá đáng!

Hôm nay, nếu cô không ăn đến rỗng túi tiền của hắn! Thề không làm tay nữa!

"Ông chủ! Lại mang mười bình đến đây! (▼ ヘ ▼) Bình lớn vào!" Trái Trái vung cánh tay nhỏ bé của mình, cực kỳ hung hăng càn quấy!

...

Nửa giờ sau.

【 đinh! Ngươi nhận được trạng thái tiêu cực: Có chút say rượu! 】

【 đinh! Tay trái của ngươi nhận được trạng thái tiêu cực: Say mèm! 】

Lâm Ân lộ vẻ mặt khó chịu như nhức trứng, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau đau, ôm lấy Trái Trái o(x﹏x)o vừa tự làm mình ngất đi, lê bước lắc lư lảo đảo, bước ra bên ngoài cánh cửa quán rượu thành Hắc Dạ.

Hai chân Trái Trái buông thõng xuống, (x﹏x) cái đầu gác lên khuỷu tay Lâm Ân, trong miệng không ngừng nôn khan, lảm nhảm nói: "Độc! Đầu ngươi đã hạ độc trong đồ uống! Đồ đê tiện! Ọe…"

Lâm Ân nhăn nhó đưa tay xoa huyệt Thái Dương, nói: "Độc cái lông! Rõ ràng ta đã nói với ngươi thứ đó là rượu rồi! Là rượu! Ngươi có chịu nghe ta đâu, còn liều mạng dốc cả bình vào trong miệng. Ngươi tự làm tự chịu thì thôi, còn liên lụy đến cả ta rồi!"

Trái Trái run rẩy đưa ngón tay lên, trước mắt không ngừng xuất hiện mấy cái bóng chồng chéo lên nhau, trong đầu choáng váng, nhưng ngoài miệng vẫn theo bản năng hét lên: "Ta vẫn muốn uống! Ông chủ! Lại mang mười bình đến đây! Loại đắt nhất!"

Ma Đô, Lam tinh.

Trong một căn phòng độc lập dưới lòng đất.

Bạch Dật mặc quần áo bệnh nhân đang nằm sấp trên giường, chùm kín chăn, vẻ mặt đầy ngưng trọng.

Mượn một chút ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, gã cầm cây bút máy trên tay, cố gắng nhớ lại từng đường nét pháp trận trên nghi thức triệu hồi đã được đại ca vẽ xuống trang giấy giao cho gã.

Đến tận bây giờ, gã cũng không từ bỏ.

Tuy bản bút ký kia đã bị bọn họ mang đi, không trả lại, nhưng trong lúc đại ca và gã ở bên trong tầng hầm ngầm, hai người bọn họ đã cùng nhau nghiên cứu về cấu tạo của pháp trận nghi thức nọ.

Và ở thời điểm hiện tại, gã chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình, cố gắng phục chế lại hình ảnh mình từng trong thấy.

Mà thứ quan trọng nhất…

Đột nhiên ánh mắt Bạch Dật lại rơi xuống một chút thịt và vệt máu nhỏ nằm ngay trong kẽ móng tay của mình.

Đó chính là một chút máu thịt bị tróc ra từ trên ngón út của đại ca.

Chỉ cần gã vẫn còn giữ đợc một chút máu thịt này, không bị người khác phát hiện, thì trong tương lai, gã vẫn còn hy vọng để triệu hồi đại ca đến đây.

Bởi vì máu thịt của đại ca chính là đèn hiệu tốt nhất!

"Theo những gì ta nhớ, có vẻ như nó là thế này..." Bạch Dật cau mày, cố gắng hồi tưởng lại từng đường nét cấu tạo nên pháp trận nghi thức.

Ở thời điểm hiện tại, gã thực sự hận chính mình ngày thường cứ cà lơ phất phơ, sống hời hợt với mọi thứ, không chịu chăm chỉ học hành, nếu gã có được năng lực vừa nhìn qua là không thể quên được, gã còn phải khổ sở nhớ lại thế này ư?

Tới lúc đó, chẳng phải gã chính là một cái thư viện di động rồi?

Nhưng gã cũng biết, nghĩ mấy điều này chẳng có chút tác dụng gì, hiện giờ việc đang cấp bách, điều cần làm là đào sâu vào ký ức về pháp trận nghi thức kia, bởi vì chờ đến sáng sớm hôm sau, gã nhất định phải tiêu hủy toàn bộ những gì mình vừa vẽ trong hôm nay đi.

Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút một trôi đi trong lúc Bạch Dật chú tâm vào hồi tưởng ký ức.

Bình Luận (0)
Comment