Nhưng ngay một khắc sau đó, đột nhiên tia sáng mỏng manh vẫn một mực len qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, lại tối sầm lại.
Gần như là theo bản năng Bạch Dật vội vàng nắm chặt tờ giấy kia trong tay, vẻ mặt trở nên cảnh giác.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi?
Phải biết rằng, bởi vì thường xuyên có lính gác đi tuần tra trên dãy hành lang bên ngoài cửa căn phòng đang được dùng để giam lỏng gã này, cho nên đèn hành lang luôn được bật sáng suốt đêm.
Nhưng hiện giờ, nó lại tắt ngấm???
Gần như là theo bản năng, Bạch Dật lập tức nín thở.
Cũng không biết vì sao, gã lại có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang dùng một loại tốc độ rất khó có thể phát hiện ra, từ từ giảm xuống.
Nhưng cái lạnh này rất lạ thường.
Nó không phải cái lạnh của thời tiết, mà là... Âm u lạnh lẽo.
Bạch Dật lại theo bản năng, nuốt một ngụm nước miếng xuống. Gã quyết định xốc cái chăn trên người lên, mặc lại quần áo cho ngay ngắn, rồi khẩn trương đi về phía cánh cửa.
Một bước.
Hai bước.
Chậm rãi tới gần.
Phải biết rằng, ở phía trên cánh cánh cửa sắt này có một khung cửa sổ bằng thủy tinh. Lúc bình thường, những thủ vệ kia sẽ thường xuyên nhìn trộm gã thông qua khung cửa sổ nhỏ ấy, tại góc trên bên phải còn có camera giám sát.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, Bạch Dật vừa phát hiện thêm một điều lạ thường khiến trong lòng gã càng thêm khẩn trương.
Đó là điểm đỏ quen thuộc, bên trên chiếc camera giám sát kia cũng đã biến mất rồi. Như thể cả khu vực này đã rơi vào trạng thái mất điện.
Gã nín thở.
Hồi lâu sau, Bạch Dật cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ nhỏ ấy.
Từng tấc, từng tấc một, từ từ tới gần.
Trong quá trình này, gần như trái tim trong lồng ngực gã đã trồi lên tới cổ họng rồi.
Bởi vì gã rất sợ bên ngoài khung cửa sổ nhỏ kia sẽ đột nhiên xuất hiện một đôi mắt hoặc là một bàn tay máu.
Gã thề nếu thứ đó thực sự xuất hiện, gã sẽ bị dọa tới vỡ mật luôn.
Nhưng không có.
Ánh mắt Bạch Dật xuyên thấu cánh cửa sổ thủy tinh kia, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài hành lang là một mảnh hắc ám, nó tĩnh lặng tới mức làm người ta hoảng sợ.
Bởi vì cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình qua cánh cửa sổ thủy tinh kia thôi.
Tới lúc này, trái tim vốn đang treo lên cao cao của gã, cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống dưới.
Bạch Dật cúi đầu, nhẹ buông lỏng một hơi.
Có lẽ… đây chỉ là tình huống cúp điện thông thường thôi.
Bởi vì sau khi trở về từ thế giới hắc ám, gã cứ có cảm giác thần kinh của mình hơi bị nhạy cảm quá mức. Gần như mọi thời mọi khắc gã đều có cảm giác mình đang bị một đôi mắt nào đó ẩn trong bóng tối, âm thầm nhìn trộm, khiến cho tính tình thay đổi, tinh thần luôn rơi vào trạng thái cảnh giác, đa nghi.
Nhưng … không có chuyện gì là tốt rồi.
Nếu ở Lam tinh cũng gặp phải tình huống như bên trong thế giới linh dị, mà bên cạnh không có tồn tại vô địch giống như đại ca, chỉ sợ cái mạng nhỏ của gã… thực sự muốn ngã xuống nơi này rồi.
Bạch Dật khẽ thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu, theo bản năng đã muốn quay đầu trở lại vị trí.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, đột nhiên dư quang trên khóe mắt gã rơi xuống khung cửa sổ nhỏ bên kia. Rồi chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tóc gáy lập tức dựng đứng lên.
Đúng vậy.
Đúng là bên ngoài cửa sổ chẳng có cái gì cả.
Nhưng hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa sổ thủy tinh kia có thực sự là gã hay không?
Bởi vì vừa nãy, gã có chú ý tới, bản thân ở bên ngoài đã chuẩn bị quay đầu đi rồi, nhưng động tác của cái bóng in trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh nọ lại hoàn toàn không khớp!
Nhưng… nếu cái bóng trên khung cửa sổ kia không phải gã, thì nó là ai?
Nghĩ đến đây, bàn tay Bạch Dật lập tức trở nên run rẩy, sắc mặt cũng từ từ thay đổi, chuyển thành một mảnh tái nhợt.
Rồi cứ thế, gã cứng ngắc mà quay đầu lại. Cái bóng giống gã như đúc ở trên cánh cửa sổ thủy tinh kia vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào gã.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, đột nhiên hình ảnh kia lại nở một nụ cười thật tươi: "Tìm được mày rồi."
Sắc mặt Bạch Dật đại biến, toàn thân nổi đầy da gà, trong lòng vô cùng hoảng sợ, gã lập tức quay đầu, lùi về phía sau.
Nhưng đúng vào thời điểm Bạch Dật quay đầu lại, thì ở sau lưng, gã lập tức trông thấy một lão giả đầu bạc toàn thân đầy máu, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.
Gần như chỉ liếc mắt một cái. Bạch Dật đã nhận ra lão giả kia.
Lão chính là một vị quan lớn được bên trên phái xuống, đại diện cho chính phủ, xây dựng lên tổng cục siêu nhiên này.
Nhưng giờ khắc này, lão lại đứng lặng ở nơi đó, trông giống như một bộ thi thể.
Hoa lạp—— Đột nhiên lão giả kia há miệng, chỉ trong nháy mắt, cái miệng của lão đã bành trướng ra, dài tới hai mét, giống như một cái vực sâu hun hút, trực tiếp bao phủ Bạch Dật vào bên trong.
Một tiếng hét đầy thê lương thảm thiết lập tức vang vọng khắp phòng.
...
"Bạch Dật!"
Trong dãy hành lang bên ngoài cánh cửa phòng của Bạch Dật, vị linh môi kia với khuôn mặt vô cùng khẩn trương, dẫn theo mấy chục anh bộ đội đặc chủng được võ trang hạng nặng và nhóm lãnh đạo cấp cao của tổng cục, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng Bạch Dật.
Bọn họ lập tức lấy chìa khóa ra, muốn mở cửa.
Nhưng cũng không biết vì sao, cánh cửa lại cứng đờ, không chút suy chuyển, như đã bị hàn chết vào khung rồi, có làm thế nào, cùng khó có thể đẩy ra được.
Mà bên trong khung cửa sổ thủy tinh cũng là một mảnh hắc ám.
"Đã xảy ra chuyện rồi! Quả nhiên … mục tiêu của bọn họ chính là cậu thiếu niên kia!" Vị linh môi ấy cắn răng nói, sau đó vội vàng nhìn thoáng qua dãy hành lang hắc ám trước mặt, hàn ý âm lãnh gần như đã bao phủ lấy toàn thân cô.
Cô ấy không dám kéo dài thêm nữa, lập tức ngồi xuống dưới đất, lấy ra một con hình nhân bằng giấy ở trên người, sau đó dán người giấy nọ lên cánh cửa trước mặt, lại dứt khoát cắn vỡ ngón tay mình, nhanh chóng vẽ một cái phù văn huyết hồng lên trên người giấy nọ.
Xong xuôi mấy việc này, cô ấy nhắm hai mắt lại, ngón tay thoăn thoắt đánh ra một loạt những thủ thế phức tạp. Cánh môi rung động liên tục, không ngừng tụng niệm một chuỗi chú văn tối nghĩa.
Sau đó, đột nhiên vị linh môi này ngừng mọi hành động lại, mở to hai mắt, cắn răng nói: "Em gái, đều dựa cả vào em."