Ông —— Đột nhiên nửa cái mặt quỷ lại trống rỗng hiện ra, tạo thành một loại hình ảnh quỷ dị tựa như có hai cái bóng chồng chất lên nhau ngay trên nửa khuôn mặt của vị linh môi này.
Mà người giấy vừa được đính lên cánh cửa sắt kia lại lập tức áp sát lên cánh cửa, gần như đã hòa hợp thành một thể với nó.
Lượng lớn máu tươi "Ào ào ào" phun ra từ trên người giấy nọ, mà cánh cửa sắt đang bị nó bám dính vào cũng nhanh chóng chuyển thành một đống mục nát, tả tơi.
"Phá cửa!" Linh môi kia cắn răng rống to.
Nhóm bộ đội đặc chủng bên người cô ấy không chút do dự, lập tức dùng báng súng nặng nề nện thẳng xuống cánh cửa trước mặt.
Cửa sắt ầm ầm đổ sụp.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng kêu thê lương đầy hoảng sợ vốn bị cánh cửa sắt kia ngăn cách, cũng lập tức truyền ra.
Bọn họ lập tức nhìn thấy, Bạch Dật đang ở trong phòng với toàn thân bị một lớp dịch nhầy bao phủ, gần như nửa người trên của cậu thiếu niên này đã hoàn toàn bị lão giả đầu bạc kia nuốt vào trong miệng rồi, chỉ còn lại hai chân gã, vẫn đang liều mạng tiếp tục kiên trì giãy giụa.
"Bạch Dật!" Sắc mặt cả đám người đại biến.
"Đừng nổ súng! Vương trưởng quan đã bị nữ quỷ kia phụ thân, chuẩn bị trừ ma!" Linh môi kia rống to một tiếng, hai vị trung niên bên người cô ấy lập tức cắn răng xông thẳng vào trong phòng, trực tiếp vươn tay tới, hai mắt nhíu lại, để lộ ra hai sợi dây chuyền có gắn thánh giá thuần một màu trắng trong lòng bàn tay.
Một câu chú văn bằng tiếng Latin cổ tối nghĩa vang lên.
Hai cây thánh giá nọ lập tức tản ra từng luồng ánh sáng nhạt.
Dưới tác dụng của chú văn, lão giả sắp cắn nuốt toàn bộ thân thể Bạch Dật chợt phát ra một tiếng rít gào, toàn thân từ trên xuống dưới phun ra một luồng khói đen dày đặc, không ngừng giãy giụa, chuyển đổi.
Linh môi kia cắn răng, lập tức cùng với mấy người bộ đội đặc chủng, dùng sức mà kéo Bạch Dật từ bên trong cái miệng khổng lồ của lão giả kia ra ngoài.
“Này! Cậu còn sống không? Còn sống mau nói một câu xem nào!"
Lúc này, toàn thân Bạch Dật đều bị một lớp dịch nhầy phủ kín, ánh mắt trống rỗng, thoáng mở miệng mấp máy hai cái, sau đó run rẩy lau mặt mình, nói: "Không... Không có việc gì... Tôi... Đã gặp phải chuyện còn khủng bố hơn rồi..."
Linh môi kia lập tức ngẩng đầu, cắn răng nói: "Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Theo tôi suy đoán, bọn họ không chỉ phái một con tà vật xâm nhập vào nơi này đâu, tôi đã tìm cách phong ấn mấy cánh cửa bên ngoài rồi, nhưng hẳn là chúng cũng không chống đỡ được bao lâu!"
Cô ấy vừa nói xong đã vươn tay, vội vàng kéo Bạch Dật theo, rồi xoay người nói với hai trung niên kia: "Mau! Chúng ta phải đi mau!"
Nhưng ngay khi cô gái nói xong, đột nhiên Bạch Dật chú ý tới một cái bóng đen vừa bay lướt qua khung cửa sổ thủy tinh, sắc mặt gã đại biến, lập tức đã nghĩ đến cái bóng phản chiếu của mình lúc trước.
"Cẩn thận! Nơi này không chỉ có một con ác linh!"
Đáng tiếc, gã phát hiện ra quá muộn.
Ngay khoảnh khắc ấy, một người bộ đội đặc chủng đang đứng phía sau bọn họ chợt chấn động toàn thân, ánh mắt trực tiếp chuyển thành trống rỗng, khẩu súng trong tay gã dứt khoát thay đổi phương hướng, bắn thẳng về phía họ.
Phanh phanh phanh phanh —— Từng tiếng súng vang lên.
Hai người vốn đang dùng dây chuyền thánh giá ngăn chặn lão giả trong phòng lập tức trúng đạn vào lưng, hộc ra một ngụm máu tươi, trên vai vị linh môi kia cũng tung lên một đóa hoa máu.
Rất nhanh, nhóm bộ đội đặc chủng xung quanh đã phản ứng lại, sắc mặt đại biến, vội vàng xoay người nổ súng về phía người bộ đội đặc chủng vừa kéo cò súng kia.
Chỉ trong nháy mắt, người bộ đội đặc chủng nọ đã ngã xuống trong vũng máu.
Bên trong thân thể đối phương lập tức truyền đến một tiếng cười vui đầy quỷ dị. Sau đó, một bàn tay màu đỏ tươi “Soạt” một tiếng, chui ra từ sau lưng người bộ đội đặc chủng nọ.
"Đi mau!" Vị linh môi kia ôm bả vai, hốt hoảng kêu to. Cô ấy nhanh chóng túm lấy cánh tay Bạch Dật, trực tiếp kéo gã chạy ra khỏi phòng.
Nhưng hai người trung niên vừa trúng đạn đang ở trong phòng kia còn chưa kịp lao ra ngoài cửa, cánh cửa trước mắt đã bị một luồng lực lượng âm lãnh ảnh hưởng, “Rầm” một tiếng đóng chặt lại, trong phòng nhanh chóng truyền ra từng tiếng xé rách cùng với âm thanh thét chói tai.
Vị linh môi ấy và Bạch Dật đều biến sắc mặt.
Bọn họ lập tức xông lên, muốn phá cánh cửa nọ, nhưng lại một lần nữa, cánh cửa kia đã bị đóng chặt lại, không thể mở ra được.
Lúc này, ở một bên khác của hành lang lại truyền đến âm thanh cánh cửa bị phá vỡ. Sau đó là những tiếng “Vù vù” tựa như có vô số con côn trùng đang đập cánh, cùng với âm thanh kim loại ma sát chói tai.
Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin trên tay, từng con "Người" toàn thân trắng bệch, đang bò dọc theo hành lang và trần nhà, dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi nhanh chóng đi tới vây quanh bọn họ.
Chúng nó đã đột phá phong tỏa rồi!
Những người bộ đội đặc chủng kia lập tức nâng họng súng lên, cắn răng một cái, rồi vừa rít gào vừa bóp cò súng nhắm thẳng vào những con quái vật kia, lưỡi lửa dày đặc không ngừng phát ra những âm thanh “Đát đát đát” trút xuống vào đám quái vật bên trong hắc ám.
"Trưởng quan! Đi mau! Để chúng ta tới ngăn cản bọn họ! Đi mau đi!"
Sắc mặt vị linh môi kia lập tức trở nên trắng bệch, cô ấy cắn răng, không do dự thêm, vội vàng nắm lấy cổ tay Bạch Dật, nhanh chóng chạy như điên về chỗ càng sâu hơn bên trong hành lang.
Cô ấy biết… Bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Bởi vì thứ mà bọn họ đang phải đối mặt loa chính là những sinh vật siêu nhiên, hoàn toàn không thể giải quyết chúng nếu chỉ dựa vào vũ khí nóng được.
Nhưng tình huống quá mức nguy cấp, cô ấy đã không thể chú ý được nhiều như vậy. Khả năng sống sót duy nhất của bọn họ, chính là tìm ra và tập hợp với một tiểu độc trừ ma khác.
Chỉ như vậy, bọn họ mới có một đường sinh cơ.
"Đây… rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?" Sắc mặt Bạch Dật tái nhợt, gã không nhịn được nữa lập tức mở miệng hỏi: "Không phải nơi này là tổng cục siêu nhiên sao? Vì sao lại có nhiều quái vật như vậy?"
Giờ khắc này, thậm chí gã còn cho rằng, bản thân mình vừa một lần nữa quay trở về thế giới hắc ám, trở về ngôi nhà hạnh phúc kia rồi.